Giây phút này, Thước Vi Nhi bắt đầu lập ra kế hoạch trốn thoát khỏi đây. Lợi dụng Triều Duy chính là con đường nhanh nhất. Mặc kệ nguyên thân và hắn có ân oán tình thù gì, cô phải thoát khỏi địa ngục này trước đã!
Triều Duy ôm cô vào lòng, Thước Vi Nhi cố gắng tách ra nhưng không thành công đành để hắn ôm ấp một hồi: “Tại sao em không nói sớm với anh? Tại sao lại một mình chịu đựng mọi thứ chứ?”
“Em sợ nói ra anh không tin.”
Thước Vi Nhi nhập vai như thật. Triều Duy càng thêm đau lòng: “Em là ân nhân của anh. Nếu không có em thì anh đã bỏ mạng trong căn nhà hoang năm đó rồi.”
Năm Triều Duy mười sáu tuổi, ngay độ tuổi phản nghịch, mỗi ngày đều quậy phá đến gà bay chó chạy. Hắn ghét bỏ sự theo đuôi của vệ sĩ nên hôm đó cố tình đánh lừa để bọn họ không đi theo mình, nào ngờ lại bị bang xã hội đen bắt cóc đến ngôi nhà hoang ngoài ngoại ô.
Bọn chúng muốn chặt tay hắn, gửi về cho gia đình hắn để uy hiếp. Triều Duy tuy lớn xác, nhưng so với mấy tên xã hội đen thứ thiệt thì chỉ là tép riu. Mấy kẻ đó người đông thế mạnh, đánh đập Triều Duy thương tích đầy mình, thoi thóp chỉ còn nửa cái mạng.
Nếu tối hôm đó không có cô nhóc kia liều mạng cắt dây trói, dắt hắn ra khỏi cánh rừng thì hắn đã không còn lành lặn quay về. Lúc đó, Triều Duy sợ quá nên đã quên không hỏi tên tuổi của cô nhóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-uc-kham-vao-manh-trang-tan/2771415/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.