Thước Vi Nhi căng thẳng đến mức quên cả hít thở. Cô lo lắng không biết đêm qua mình đã làm ra chuyện điên khùng gì? Hay có lỡ miệng nói ra điều gì hay không? 
Chết tiệt! Cô thật muốn ra tay khử luôn hai gã đàn ông này ngay tại đây nhưng lực bất tòng tâm. Điều duy nhất cô có thể làm hiện tại là ẩn nhẫn cúi đầu, che đi sát khí trong ánh mắt: “Tôi biết lỗi rồi. Từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.” 
“Hai người biết nhau à?” 
Triều Duy nhạy cảm phát hiện ra có điểm gì đó bất thường. Ánh mắt bọn họ nhìn nhau quả thật hơi khó giải thích. Nhưng anh trai hắn vừa mới về nước chưa được một tuần thì sao gặp được Thước Vi Nhi suốt ngày ru rú trong nhà cơ chứ? 
“Không biết.” 
Hai người đồng thanh đáp lại, sau đó quay sang nhìn nhau với ánh mắt phức tạp. Triều Duy nhíu mày, hắn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng không biết lạ ở chỗ nào. 
“Tóm lại, Thước Vi Nhi không thể đi với anh được, anh chọn người khác đi.” 
Triều Duy kéo cô về phía mình, giấu cô sau lưng như giấu bảo bối. Thước Vi Nhi thử hỏi: “Nếu tôi nhất định phải đi theo đại thiếu gia thì sao?” 
Hắn là cái thá gì mà cản trở con đường báo thù của cô chứ? 
Triều Duy nắm lấy bả vai cô, dùng sức lay hai cái: “Em có biết mình đang nói gì không? Anh đối xử với em như thế nào, giờ em lại muốn rời xa anh?” 
“Anh đối xử với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-uc-kham-vao-manh-trang-tan/2771387/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.