“Mới thế thôi mà đã đỏ mặt rồi à?” 
Mặt cô càng đỏ hơn, cô mím môi, nghiêng mặt sang một bên để tránh né ánh nhìn rạo rực kia. Là do anh quá càn rỡ hay do da mặt cô quá mỏng đây? Chỉ nhìn thấy thân thể người ta một chút liền xấu hổ ư? 
Thật không thể tin nổi! 
“Một lát nữa nếu tiến xa hơn, chẳng phải gương mặt này có thể bóp ra máu ư?” 
Triều Lâm không ngừng nói những lời trêu đùa ẩn ý. Bàn tay hư hỏng chạm đến khóa váy, chậm rãi kéo xuống. Trên người cô chỉ còn chiếc áo phông và nội y, tóc dài tán loạn, gò má phiếm hồng, dáng vẻ non nớt mà quyến rũ đến lạ thường. Triều Lâm cảm thấy mình đúng là có phần biến thái, lại dám tơ tưởng đến một cô nhóc nhỏ hơn mình mười tuổi. Năm nay cô tròn hai mươi thì anh cũng đã ba mươi rồi. Cô như nụ hoa chớm nở, rực rỡ mà tinh khôi, còn anh thì đang trong độ tuổi rạo rực nhất của người đàn ông. 
Anh đem chân cô tách ra, vòng qua hông mình, nơi riêng tư kề sát vào nhau. Người cô nóng như hòn than, hơi thở cũng gấp gáp như muốn nuốt lấy từng đợt không khí. Chiếc áo phông trên người cũng được cởi ra, nội y đơn giản không họa tiết, không có chi tiết gợi dục nào vẫn khiến anh dễ dàng phát cuồng. 
Eo cô rất nhỏ, một vòng tay anh có thể thản nhiên ôm trọn. Cô khá gầy, muốn ba vòng quyến rũ hiển nhiên không thể, nhưng muốn dịu dàng nhỏ nhắn thì có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-uc-kham-vao-manh-trang-tan/2771278/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.