Chap 60 Vậy thì cứ bước bình yên trong con đường mà em đã chọn nhé…
- Mày dạo này gầy quá đó Long
- Ừ, mày cũng đâu khá hơn gì hả tibu
Ngày đầu tiên xuất viện, tibu liền đến thăm Long. Cũng đã lâu rồi cả hai không gặp, mà ngay cả những lúc bình thường, mỗi khi gặp nhau, họ cũng chẳng nói gì nhiều với nhau. Thôi thì mỗi người một suy nghĩ khác nhau, đôi lúc chỉ buộc miệng một vài câu ngắn ngủi, nhưng xúc tích và đầy ý nghĩa. Tính Long và Tibu y hệt, trầm và ít nói.
Khuôn mặt Long gầy hốc hác, đen hơn nhiều so với lúc trước tibu gặp. Hai quầng mắt thâm đen lại vì không ngủ được, hai gò má nhô cao lên. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ hiểu cuộc sống của Long trong này như thế nào. Thú thật, không phải vì nó quá vất vả hay quá cực khổ, tâm bệnh là căn bệnh nan y và chẳng bao giờ có thể chữa được, dù có lành thì cũng không lặn, luôn có một lỗ hổng rất lớn nào đó để lại.
- Sao rồi, bộ vất vả quá sao? Tibu gặng hỏi dù thừa biết tại sao
Long im lặng, suy nghĩ một hồi rồi nói
- Tibu à, mày biết điều gì không? Tao đã ở trong này rất lâu rồi, nhưng từ ngày đầu tiên vào đây đến giờ, tao chưa bao giờ có đêm nào ngủ yên giấc cả. Đêm nào cũng chỉ có một giấc mơ y hệt nhau, khuôn mặt đầy máu của người tao đã sát hại cứ hiện về mỗi đêm.
Khẽ thở dài rồi Long lại nói tiếp
- Tao không sợ hãi, nhưng nó lại biến thành tâm bệnh từ lúc nào rồi, mỗi ngày đều sống trong hối hận, dù mọi chuyện đã quá muộn màng. Điều buồn cười là tao chẳng thể tha thứ được cho những gì mình đã làm. Giá như ngày đó… Haizzzzz. Giờ thì tao tự mình từ bỏ tuổi thanh xuân, và sống nhữngn ngày tháng vô vị trong này. Mày thì sao, bình thường bản lĩnh lắm mà, sao lại để thằng nào đâm cho nằm viện cả tháng trời?
- Ừ, chuyện bất ngờ quá. Tao cũng không kịp phản ứng. Mày biết gì không Long… Lúc đó, tao chỉ ước rằng phải chi thằng đó sẽ đâm chết mình. Tao thật sự quá mệt mỏi rồi, hóa ra mọi thứ trước giờ tao cất công tìm kiếm và theo đuổi chỉ là hư vô.
Long chợt cười nhếch mép rồi nói
- Sunny phải không?
- Ừ, ngay cái lúc tao bị đâm, sunny đứng trước mặt tao. Ở phía bên kia đường, lúc đó tao nhận ra một điều là… là cái ánh mắt mà nó nhìn tao, tao đã từng thấy một lần rồi.
- Là sao? Mày thấy lúc nào? Long sốt sắng
Tibu thoáng buồn, rồi nhìn Long:
- Ánh mắt đó, tao từng nhìn thấy khi mày và tao đến nhà và đánh thằng Thành. Cũng vì nó mà tao biết rằng vốn dĩ trong trái tim sunny chưa bao giờ có tao, quá lắm cũng chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua. Khi mày chứng kiến người mày yêu thương đang dần biến mất trước mặt, khi người mày yêu thương gặp nguy hiểm và có lẽ sẽ không bao giờ có thể ở bên cạnh mày nữa, là ánh mắt đó…. Tuyệt vọng và đau đớn…
- Vậy ý mày là…?
- Ừ, trước đây không biết là như thế nào, không biết là có mất trí nhớ không nhưng hiện tại thì sunny… nhận ra tao là ai!
- Vậy giờ mày sẽ làm gì hả tibu? Long hỏi
- Có lẽ để cô ấy sống cuộc sống mà cô ấy muốn, nếu đã muốn ở bên cạnh tao thì đã không cư xử một cách tuyệt tình như vậy rồi, mày biết không? Không thể níu kéo một người không có muốn ở bên cạnh mình nữa. Không thể níu giữ một trái tim đã hết thương yêu.
- Mày lừa được ai chứ không lừa được tao đâu tibu, nhìn cái mặt ngờ nghệch của mày là tao biết tình yêu mày dành cho nó chưa bị sứt mẻ chút nào.
- Tao biết, nhưng tao quyết định rồi. Thôi thì cứ để sunny sống bình yên vậy.
- Tùy mày, àh còn cái chuyện của mày nữa. Để tao nói mấy thằng lính xử dùm mày nha tibu? Không lẽ mày để chuyện này qua dễ dàng vậy sao?
- Tao muốn thay đổi, muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi. Chán nản và mệt mỏi với những thứ làm cuộc sống bị xáo trộn rồi, tình yêu, lòng đố kị và thù hận những thứ đó chỉ khiến con người ta cảm thấy một gam màu tối, ngột ngạt, đôi lúc là vô vọng vì làm những điều ngu ngốc và thiếu suy nghĩ.
Long lại thở dài, nhìn tibu, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
- Giá như ngày đó, tao có suy nghĩ giống mày sớm một chút thì… Nhưng thôi, bàn tay nhúng chàm thì chẳng bao giờ sạch sẽ trở lại được, phóng lao thì phải theo lao đúng không?
- Lỗi là ở tao, đáng lẽ ngày đó tao phải ngăn mày xuống sài gòn lập nghiệp mới đúng. Giọng tibu đầy tiếc nuốc…
- Thôi, mày đừng lại nhải nữa. Nhớ sống luôn phần của tao. Mà nè, tao biết cái tính của mày không bỏ qua chuyện này dễ dàng, làm gì cũng vậy, đừng đi theo vết xe đổ của tao.
“Ừ, sống tốt nha người anh em”
Cả hai không nói lời tạm biệt, chỉ nhìn nhau rồi mỗi người đường mà đi. Hai con đường, một con đường không có lối ra, một con đường thì gập ghềnh khó đi và đầy rẫy những cạm bẫy bởi cuộc sống. Vốn dĩ trong cuộc sống này chẳng có lối đi nào là dễ dàng, đôi khi chỉ vì một lựa chọn mà thay đổi cả cuộc đời, nó có thể xấu, nhưng cũng có thể tốt… Dẫu vậy, vẫn phải chọn lựa mới biết được nó xấu hay tốt…!
…
…..
……
…….
Bao nhiêu ngày tháng rồi, mùa xuân đến rồi lại đi, chẳng bao giờ tibu có thể thôi ngừng nghĩ về sunny, đơn giản vì một lời hứa, lời hứa rằng sẽ bên cạnh nhau đến hết đời. Để bao nhiêu biến cố xảy ra trong cuộc đời, tibu vẫn cứ mòn mỏi chờ đợi và đấu tranh vì tình yêu của mình, cũng vì lời hứa… nếu đã như vậy thì ngày đó đừng để lại cho nhau một lời hứa, không lẽ chỉ để gió thổi và mây đưa đi hết tất cả sao… Rồi tất cả những kí ức sẽ cũng bay theo thôi sao?...
Nhiều người chẳng phải dựa vào thời gian để quên đi những kí ức sao… Nhưng kí ức của anh, anh thể không giữ nổi… Nhìn thấy không sunny, Sài gòn vào thu rồi, từng chiếc lá, rụng và rơi xuống, bên trái rồi lại bên phải, chẳng khác nào nỗi lòng của anh trong lúc nãy, trống vắng đến vô cùng, cũng chỉ mình anh đang chống cự với nỗi hối tiếc. Câu nói, yêu nhau đến hết đời, viễn vông quá phải không. Anh sẽ không hỏi, cũng không nói gì nữa.
Anh cứ phải dồn nén cảm xúc như thế này mãi sao, đẹp nhất không phải là những lúc nhìn thấy cầu vồng hay sao băng mà là những lúc cùng em… bước đi trên những bãi cát mịn màng của vùng biển, chạy dưới những giọt mưa lạnh lẽo vào ngày mưa cùng em. Em đang bỏ tình yêu của chúng ta xuống để được đi xa hơn trong một con đường bình yên phải không? Hạnh phúc và những giấc mơ vỡ tan rồi, anh phải nhặt nó như thế nào đây? Nhặt nó như thế nào để có thể trọn vẹn được như lúc xưa…
Giấc mơ là khi ở bên nhau… đau khổ là khi mình chia ly
Đôi khi anh ước rằng mình là một người xấu , để có thễ dễ dàng bỏ rơi em, bỏ rơi tình yêu của anh. Nhưng anh không làm được…
Nhưng anh thật sự thích jenny, hy vọng cô ấy sẽ làm lu mờ hình ảnh của em trong trái tim anh. Vậy thì cứ bước bình yên trong con đường mà em đã chọn nhé… Và anh, anh cũng có lựa chọn của riêng mình
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]