Chương trước
Chương sau
Chap 37 : Chỉ một đêm thôi tibu

Huế về đêm như một bức tranh hoàn hảo, đẹp và thanh bình. Phố Huế về đêm không đông đúc nhộn nhịp như sài gòn, không ồn ào như Hà nội. Trời về khuya yên tĩnh và ít người đi lại.

Từng ánh đèn vàng chiếu xuống những con đường rộng lớn nhưng chỉ có lác đác vài bóng người, hơi se lạnh vì từng cơn gió bắt đầu thổi liên tục cuốn bay từng chiếc lá khô lên trời, rồi lại rơi xuống như từng cung bậc cảm xúc của con người.

Jenny hơi rùng mình, đưa hai tay ôm lấy đôi vai nhỏ xíu, nhẹ nhàng đi từng bước thật chậm. Hình như đây là lần đầu tiên tibu và jenny đi chơi riêng với nhau, không tính những lúc tibu xuống sài gòn để tái khám và mua thuốc, những lúc đó chỉ gặp jenny rồi đi ăn chung. Còn lần này, hai đứa thật sự là có những khoảng thời gian và không gian riêng.

Tibu chợt mỉm cười.

- Anh cười gì đó tibu, jenny nhìn tibu mỉm cười và hỏi.

- À thì nghĩ tới thằng Nhân làm anh buồn cười, nó cố ý bỏ về để anh và em đi riêng với nhau đó.

- Hì, mà anh Nhân có vẻ hiền tibu nhỉ, em thấy ảnh ít nói ghê.

- Ừ, tính nó hiền và ít nói, nhưng ở lớp nó là thằng thân với anh nhất có thể nói là như anh em ruột thịt. Ủa mà jenny, em đi ra đây chơi xin phép gia đình chưa? Em đi một mình không sợ sao?

- Nhà em đang đi Vịnh Hạ Long chơi, rồi đi Trung quốc nữa, vài ngày nữa em bay ra ngoài bắc rồi đi Trung quốc luôn. Em ở đây một mình là vì muốn gặp anh đó chứ. Anh nghĩ xem, hình như mình cũng có duyên với nhau đó chứ. Có bao giờ anh nghĩ mình sẽ gặp nhau ở Huế chưa? Không bao giờ nghĩ tới đúng không? Hì hì

“ Hừ, Huế. Không ngờ mình lại gặp nhau ở cái nơi này đúng không jenny ? Không hiểu sao lúc này trong lòng anh lại thấy nhẹ nhàng lắm. Có lẽ vì em đó jenny, quãng thời gian qua khi anh gặp khó khăn thì em lại là người luôn bên cạnh và động viên anh nhiều nhất.

Hình như từ lúc nào em trở thành một người bạn rất thân của anh rồi, một người tri kỷ, hay lẽ nào một phần trong trái tim của anh, dù là nhỏ thôi nhưng từ lúc nào cũng có tên em trong đó rồi..?

Hoặc cũng có thể bây giờ cảm xúc của anh đang lẫn lộn, cái thứ mà vốn chai sạn từ lâu rồi... ừ trái tim anh hình như không còn nhận ra được cảm xúc thật của mình nữa...”

- Tibu, sao anh im lặng vậy, không nói gì hết?

- Em có ước mơ không jenny ? Thật sự con người sống có nên mơ ước không ? Một người bạn nói với anh rằng sống phải thực tế, đừng nên hy vọng hay tính tới chuyện tương lai làm gì.

- Sao tự nhiên anh hỏi vậy hả tibu? Ước mơ của em á? Em chỉ mong được gặp bố mẹ ruột của mình một lần thôi... Anh có biết không tibu, em chẳng cần một cuộc sống giàu sang như hiện giờ, chẳng cần có vẻ ngoài đẹp như bây giờ, em chỉ cần một gia đình bình thường như bao người khác.

Rồi mắt jenny chợt dịu xuống, buồn và hơi ướt át. Trong đôi mắt nâu sáng và trong veo đó dường như chất chứa rất nhiều tâm sự và nỗi buồn, mà hình như không thể nói với ai, hoặc cũng có thể là không biết nói với ai...

Tibu thấy khó chịu, tim thì hơi thắt lại một chút. Có lẽ vì thương jenny, thương cái hoàn cảnh của jenny. Dường như lúc này chẳng có một lời nói, một ca từ nào có thể an ủi được nỗi lòng jenny.

Rồi hai đứa lại chậm rãi bước trên từng con phố, jenny cứ đi dưới đường rồi lại lon ton lên vỉa hè, lâu lâu lại chạy ra giữa đường nhảy nhót, haizzz cái tuổi 18... Bất chợt, jenny chạy thật nhanh về phía trước rồi quay đầu lại nói với tibu:

- Anh biết không tibu, ước mơ có xa vời hay không là do mình mà thôi. Anh đi nhanh lên, tới đây em nói nè.

Rồi jenny lại bước chậm thật chậm về phía tibu, tay thì lấy từ trong túi xách ra một thứ gì đó. Đưa cho tibu rồi jenny nói :

- Đây là quà em tặng anh đó. Đặc biệt lắm, em phải đặt làm đó nhe

Nhìn vào tay mình, tibu thấy đó là một trái banh bóng rổ bằng pha lê, trên đó còn khắc dòng chữ “ “ jenny
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.