Trong suy nghĩ của sunny, cái khoác tay đó dường như chỉ để thử con người của tibu, khi khoác tay tibu, sunny cảm nhận được cái run từ cách tay của tibu, chỉ là sunny không hiểu tại sao lại như thế... Dường như đằng sau con người kì lạ đó, là một cảm xúc mãnh liệt, một cảm xúc đã bị kìm nén từ lâu lắm rồi và có lẽ một ngày nào đó nó sẽ bộc lộ ra ngoài…
Về phần của tibu, dường như cái tối hôm đó là buổi tối với những cảm xúc kì lạ nhất từ trước đến giờ… Có những lúc trái tim tibu đập nhanh đến không thở được, cái cảm giác hồi hộp chạy khắp cơ thể của tibu, tay tibu run bần bật vì cái khoác tay đó, có lẽ đó là những cảm giác đầu đời trước một người mình cảm thấy rung động… Sunny không phải là người đầu tiên khoác tay tibu, tibu không thể nhớ hết có bao nhiêu cô gái đã từng chủ động khoác tay mình, nhưng dường như những người con gái đó không mang đến cho tibu cảm giác đặc biệt như sunny… Cái khoảnh khắc sunny khoác tay tibu, trời Đà Lạt mưa phùn nhẹ, những giọt mưa bay bay một cách nhẹ nhàng dưới cái ánh sáng xanh vàng tím hồng của không gian lãng mạn, lung linh và đẹp tuyệt vời chỉ riêng đêm Đà Lạt mới có, cái khoác tay đó như đập tan đi cái tảng băng to lớn trong trái tim của tibu, mà dường như tibu đã phải chờ đợi quá lâu để phá tan nó…
Kể từ sau khi Trung mất, tibu dường như sống khép kín và lầm lì ít nói, điều đó khiến nhiều người cảm thấy sợ trước cái ánh mắt của tibu, cái ánh mắt lạnh lùng và không có một chút cảm xúc, cái ánh mắt dường như bất cần đối với cuộc sống. Đến một lúc nào đó khi giới hạn của con người bị phá vỡ, tibu cảm thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn thật nhiều, cái nhìn đối với tibu bây giờ không còn hận thù, không còn vô nghĩa và bất cần, dường như tibu đã tự tha thứ cho chính mình, tha thứ cho cái lỗi lầm trong quá khứ mà chính tibu gây ta, trong suy nghĩ của tibu bây giờ là phải tiếp tục sống thật tốt, sống để không phải hối tiếc, và quan trọng là sống cho phần của Trung nữa… Sunny chính là người đã xóa đi cái giới hạn đó, đã mở cái khúc mắc trong trái tim của tibu bao lâu nay…
Kể từ ngày đi chơi với sunny, những ngày sau đó tibu đi học thường xuyên và dường như không vắng mặt một buổi nào, tibu cũng đã cởi mở hơn quen được nhiều bạn bè trong lớp, Nhân ngày càng trở nên thân thiết hơn với tibu, lúc nào hai đứa cũng ngồi học chung với nhau… Nói một chút về Nhân, sinh ra trong một gia đình nhà nông, Nhân có nước da hơi ngăm đen, dáng người nhỏ nhắn với vẻ bên ngoài hiền lành và cởi mở..ngay từ lần đầu gặp Nhân, tibu đã biết con người này là một người tốt bụng… những ngày tiếp xúc sau đó, tibu cảm nhận được cái khí chất của một người bạn, một người anh em tốt trong Nhân, hai từ anh em trong Nhân dường như là một điều gì đó lớn và cao cả lắm, giống như tibu, Long, Trung và những người bạn khác của tibu vậy.. đối với họ, hai từ anh em dường như lớn lắm, đôi khi có một chút bất đồng, tính cách có một chút không giống nhau nhưng trong hai chữ anh em đó, không bao giờ có chỗ cho sự ích kỉ, tính toán và mưu lợi cho bản thân mà đôi lúc sẵn sàng hy sinh vì nhau…anh em là cùng nhau đi chơi, hưởng cùng nhau những niềm vui và sẵn sàng chia sẽ những nỗi buồn, những điều khó khăn với nhau …
Còn riêng sunny, dường như sunny đã trở thành một thứ gì đó thân thuộc với tibu, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, nụ cười đó, nghe thấy giọng nói đó là tibu cảm thấy trong lòng ấm áp và tràn đầy hy vọng khi một ngày mới bắt đầu… Thời gian bên sunny, tibu luôn cảm thấy trôi qua quá nhanh, khi không ở bên sunny mọi thứ trở nên quá ngột ngạt và nhạt nhẽo đối với tibu, khi thức dậy mỗi sớm, việc đầu tiên tibu luôn làm là nghĩ về sunny, tibu cười…cười vì cuộc sống này đầy ý nghĩa, cười vì cảm ơn thượng đế đã cho tibu thêm một ngày để nhớ tới sunny..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]