Não bộ là nơi lưu trữ thông tin nhưng đến một thời điểm nhất định nào đó lượng thông tin sẽ bị quá tải. Khi ấy, các cơ quan não sẽ tự động đào thải những thông tin không cần thiết để tạo không gian tiếp thu những luồng thông tin mới và hữu ích hơn, vì thế có một số người ta đã từng gặp, một số thứ ta đã từng thấy và một số việc ta đã từng trải qua đều bị lãng quên hoặc trở nên mơ hồ
Tớ có chứng hay quên nhưng không phải cái gì tớ cũng quên đâu, thật đấy! Tớ nhớ tất cả nội dung, nhân vật và cả tác giả của hàng trăm cuốn tiểu thuyết, tớ còn nhớ hết giờ chiếu phim và ngày upload truyện, nhớ rất kĩ luôn. Tớ chỉ quên mội vài việc lặt vặt mà bản thân cho rằng nó không cần thiết...ừ chính là vậy
#1
Chủ nhật mẹ dặn tớ đi siêu thị mua đồ. Đi một lượt mất cả tiếng đồng hồ mới lựa xong. Tới khi thanh toán tiền tớ lại đột nhiên phát hiện ra...Quên mẹ tiền ở nhà rồi
Tớ cười gượng với chị thu ngân rồi đứng sang một bên gọi điện cầu cứu viện. Mới đầu định gọi cho mama tổng quản, nhưng nghĩ gọi về nói quên tiền thì kiểu gì mama cũng sẽ xổ một tràng tới chiều mới xong cho xem. Lướt danh bạ một tẹo tớ quyết định gọi cứu tinh sống
Chuông kêu vài tiếng, bên kia liền bắt máy. Giọng cậu ấy lành lạnh, chẳng có cảm xúc gì sất
"Alo"
"Chó ơi, cứu..hép mi..hép mi"
"..."
"Tao đi siêu thị cơ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-uc-cua-chung-ta/2473925/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.