...
Về đến nhà tôi liền sắp xếp quần áo và đồ dùng cần thiết vào một cái vali, tôi mang giấy Ly Hôn đã chuẩn bị từ rất lâu ra ký tên vào rồi cầm cùng chiếc hộp quà có đồng hồ bên trong ra đặt chúng lên bàn trong phòng khách, đi kèm còn có một lá thư nữa.
Trước khi rời đi tôi đã dán đầy những lời nhắn nhắc nhở khắp nơi trong nhà, để anh ấy nhìn có thể làm theo. Nhưng chắc nó vô bổ lắm, mặc kệ vậy vì đây là những điều duy nhất tôi có thể làm. Nhìn quănh căn nhà một cách thật kĩ thì tôi kéo vali rồi cùng Hiểu Khê rời đi.
Tôi cùng Hiểu Khê bắt taxi đi đến thành phố Đông Miên, thành phố đầy xa lạ đó sẽ chào đón tôi và sẽ là nơi tôi chết đi.
Cũng rất may mắn là đêm ấy Luẫn Khiêu không có trở về nhà.
...
Trưa hôm sau cuối cùng cũng đến nơi ở mới của tôi cùng Hiểu Khê, một căn nhà nhỏ xinh, gần biển và trong sân nhà trồng rất nhiều hoa. Hiểu Khê giúp tôi mang vali vào trong và xắp xếp mọi thứ, cơ thể tôi bị bệnh tật hành hạ nên rất đau đớn chẳng có chút sức lực gì, Hiểu Khê biết rõ nên đã không để tôi làm gì cả.
Ngồi nghĩ trên sofa tôi lại ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Lúc ngủ tôi lại mơ, mơ thấy hình ảnh năm tôi 15 tuổi, lần đầu tiên bước chân vào trường cấp 3 xa lạ mới mẻ, mãi loay hoay khi lên cầu thanh lên tầng tôi lại va
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tiec-mot-doi/3354458/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.