...
Trên xe anh ấy vẫn thế vẫn không nói câu nào, chỉ tậm trung vào việc lái xe, tôi quay sang ngắm anh ấy ngắm người đàn ông mà tôi yêu hơn cả sinh mạng mình.
Phải nói anh rất đẹp như một bức tượng, ngũ quan sắc xảo, xương hàm cân xứng tạo nên sự sắc nét rõ ràng, làn da màu đồng trông mạnh mẽ và uy lực, thân hình cuồn xuộn những cơ bắp săn chắc. Anh cao tận 1m86 mỗi khi đứng cạnh anh tôi cảm giác anh như một người khổng lồ.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt của tôi, anh vẫn lái xe nhưng cất giọng hỏi:
"Nhìn cái gì?"
Tôi giật mình quay đi chỗ khác, ngượng ngùng đáp lại lời anh.
"Khụ...đâu...đâu có nhìn cái gì."
Anh lái xe về đến nhà, tay sách những túi đồ tôi mua vào bếp, anh sắn tay áo định phụ giúp thì bị tôi đuổi ra ngoài. Tôi ở trong bếp loay hoay làm những món ăn đơn giản mà thơm ngon mang ra đặt lên bàn ăn.
Đồ ăn trên bàn vừa phong phú vừa đẹp mắt, có sườn xào chua ngọt, đậu hũ tứ xuyên, canh gà hầm, đặc biệt là mì trường thọ, tất cả món ăn đều là món anh thích. Bên cạnh anh ba năm tay nghề nấu nước của tôi ngày càng thăng hạn, đến người khó tính như anh cũng phải khen một tiếng.
Trên bàn ăn chúng tôi chỉ im lặng và dùng bữa, tôi ăn rất ít vì chỉ cần ngửi mùi đồ ăn tôi liền thấy buồn nôn, anh ngước lên nhìn tôi rồi gắp một miếng sườn thả vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tiec-mot-doi/3354452/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.