Từ trên núi đi xuống, An Hạ bất ngờ gặp phải đồng nghiệp đang đi tìm mình. Vì không để bại lộ chuyện của Tử Đằng, cô ta giả vờ bị đau chân, hét lên.
“A, có ai không giúp với.”
“Đó là An Hạ kìa. Cô ấy bị sau vậy.”
“Chân cô có sao không? Chúng tôi đã đi tìm cô suốt buổi chiều.”
An Hạ giả vờ làm bộ mặt đáng thương kể lại câu chuyện cô ta đi lạc trong rừng. Sau đó thông báo với mọi người xuống núi.
Màn đêm bắt đầu buông xuống. Trong rừng đột nhiên đổ cơn mưa lớn. Nước mưa từ bên trên miệng đá chảy xuống hố chẳng biết qua bao lâu. Đến khi Tử Đằng tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trên vũng nước lớn. Bên trong hố tối đen làm cô không thể nhìn thấy gì cả.
“Sao lại tối thế này. Mình đang ở đâu đây?”
Những giọt nước mưa từ trên miệng hố rơi xuống đầu cô, lúc này Tử Đằng mới ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm. Ký ức cô bị An Hạ đẩy xuống hố hiện ra trong đầu.
“An Hạ, cô thật độc ác!”
Tử Đằng đứng bậc dậy trong cơn thịnh nộ. Nhưng chưa để cô nguôi giận thì có một chuyện đáng lo hơn. Nước trong hố đang bắt đầu dâng lên nhưng Tử Đằng không biết làm cách nào để ra khỏi đây bởi vì miệng hố đã bị chặn lại. Nếu như cứ tiếp tục như thế này, không bao lâu cô cũng sẽ chết vì đuối nước. Tử Đằng cố hét thật to để tìm người cứu mình.
“Có ai không? Cứu tôi với!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tho-tinh-yeu/3350025/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.