Hai người cứ thế nhìn chằm chằm nhau, Lâm Hải Đường là người bỏ cuộc đầu tiên, dùng mũi chân đá cục đá, nhìn anh. “Chị đây không có bệnh, chú em nếu mẹ nó sợ, thì ngày mai cứ đi bệnh viện lớn kiểm tra.”
Trình Tụ có được câu trả lời mình muốn, không nói thêm câu nào, xoay người bỏ đi.
Lâm Hải Đường tức giận, gào lên, “Mẹ nó, sợ chết thì đừng ra đường tìm đ*.”
Đám người bán hàng rong ở đối diện cùng với đám công nhân tan tầm đồng thời nhìn qua đây để hóng chuyện, Trình Tụ cũng không dừng bước, bóng dáng sừng sững như ngọn núi.
Lâm Hải Đường cũng chỉ phun được một câu như thế thì cổ họng đã trở nnê khản đặc, không thể mắng thêm câu khó nghe nào nữa.
Sáng sớm, cô đột nhiên cực kỳ đau bụng, tuy không khiến cô đau chết nhưng cũng khiến cả người đau đớn theo, hai chân mất sức, cả người nhũn ra, như một đống bùn nhão nhoẹt, không vựng dậy nổi.
Lâm Hải Đường đi toilet tận năm lượt, nằm liệt giường, hai mắt choáng váng, cô cảm thấy đồ ăn mà anh ta đưa mình chính là thạch tín, tối qua cô chửi anh ta quá nhẹ nhàng rồi!
Trong gương hiện lên khuôn mặt trắng bệch của cô, đôi môi nhợt nhạt, mí mắt có hơi tái xanh, bộ dạng giống quỷ này mà bước ra đường thật sự có thể dọa chết người. Cô đun một bình nước nóng, nhúng khăn lông vào nước, đắp lên bụng mới cảm thấy đỡ hơn.
Cô nằm trên giường, thấy những tia nắng lấp ló giữa những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tan/2461662/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.