Mười phút trước, trong chiếc Audi đã được bật máy sưởi, thoải mái đến lạ, cảm giác mạch máu cả người như được khai thông, ông chủ Diệp bóp eo cô, cười như một con cóc già.
Lâm Hải Đường cho rằng tối nay mình có thể ngủ trên giường lớn trong khách sạn cao cấp một đêm, qua sáng mai thì được ăn buffet sáng, nếu tâm tình của ông chủ Diệp tốt còn có thể đưa cô đi dạo phố, nào ngờ sau khi ông ta nhận được một cuộc gọi thì tỉnh rượu một nửa, vội vàng trở về, không hề thương tiếc mà vứt cô xuống xe.
Đàn ông là thế, khi cần đến mày, chính là cười vui vẻ, khi không cần mày nữa, chính là vô tình hơn bất kì ai, Lâm Hải Đường giống như từ phòng xông hơi rơi xuống hầm băng, cảm giác đó khỏi phải nói cũng biết là chua xót nhường nào, xung quanh thì trống trải, từng cơn gió lạnh lướt qua phả thẳng vào mặt.
Trước không thôn xóm, sau không cửa hàng, cô đi chân trần, không quan tâm việc chân dẫm phải đá sỏi, dọc đường cản vài chiếc xe, nhưng ai cũng phóng xe đi thẳng.
Đầu óc Lâm Hải Đường đã trở nên mơ màng, mặt đất như đang lắc lư, đám trăng sao trên trời thì quay mòng mòng, cô giống như một người đang phải ngồi trên một chiếc ghế xoay tròn, ngồi xổm ra đất nôn thốc nôn tháo.
Cô đã nôn hết rượu ra ngoài, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn, cũng nhớ mang máng rằng hồi nãy lúc còn trong nhà hàng có nôn lên tay người ta, nôn xong hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tan/2461659/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.