Con kiến không thể đấu lại con voi.
Vương Trường Thanh tìm đến cửa, rất dứt khoát, xin Trình Tụ hợp tác với ông, khiến đám người Lịch Huy chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Trình Tụ nghĩ đến Trần Tuyền, không hề do dự, lập tức đồng ý.
Trình Tụ ngẩng đầu nhìn trời đêm, đêm đen đặc, "Lão Vương, phái một người đến đây."
Đây là một cuộc chiến lớn, không dễ đánh.
Sáng sớm hôm sau, chân trời sáng tỏ, Lâm Hải Đường lật người, không có việc gì làm, thế là cô mở điện thoại, ngón tay dừng lại ở một dãy số, ở phương diện tình cảm cô là một kẻ bị động, không chủ động ra tay, Trình Tụ lại là một kẻ công thành chiếm đất, chiếm cứ một góc thành trì của cô. Giờ cô đã sa vào, chìm sâu, không rút chân ra được.
Màn hình điện thoại sáng lên, là cuộc gọi của Trình Tụ, Lâm Hải Đường lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, không dám nhận, cuộc gọi thứ hai gọi đến, cô mới nhận cuộc gọi, trong lòng như có chú nai con chạy loạn, bên tai vang lên giọng nam trầm trầm khàn khàn, "Dậy rồi?"
Cô sờ mũi, giọng mũi hơi nặng.
Trình Tụ hỏi: "Bị cảm rồi?"
Lâm Hải Đường hít một hơi, có hơi nghẹt mũi, "Chắc là thế."
Trình Tụ im lặng một chút, rồi bật cười.
Lâm Hải Đường theo bản năng nắm chặt di động, đầu bên kia thật an tĩnh, "Anh đang ở đâu?"
"Dưới lầu."
Lâm Hải Đường chẳng hơi đâu mang giày, cô đi chân trần lao ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tan/2461628/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.