Dịch: Hinary
Biên: Hi
Đến hơn 4 giờ chiều, cuối cùng thì xe lửa cũng đến trạm Trữ Quốc.
Uông Cần Cần lại cười hì hì chắp tay lại, cô nhờ Lục Dương lấy hành lí xuống khỏi xe.
Lúc còn ở trên xe, Uông Cần Cần đã dùng đồ ăn vặt và cơm hộp để hối lộ cho hắn, vậy nên Lục Dương sẽ không từ chối mong muốn nho nhỏ này của cô, hắn mỉm cưới xách chiếc vali xuống dưới.
Lúc xuống xe, Uông Cần Cần vung vẩy chiếc điện thoại trong tay, cô cười tươi.
- Bạn học Lục Dương, nhớ gọi điện cho mình nhé! Lúc nào cậu đi khai giảng thì phải nhớ báo cho mình đấy! Đến lúc đó mình còn nhờ cậu xách giúp chiếc vali nữa!
Lục Dương có thể nói gì khác? Hắn chỉ có thể mỉm cười mà đồng ý.
Trong lòng hắn có một lời nói, cô gái xinh đẹp nhiệt tình như vậy, hắn muốn ghét cũng không được.
_____
Sau khi Uông Cần Cần xuống xe, chặng đường còn lại của Lục Dương rất nhàm chán.
Năm 2003, dù điện thoại có quý giá hay đắt tiền đến mấy vẫn không lên mạng được, vì vậy không thể vào đọc tiểu thuyết.
Lục Dương chỉ còn cách dùng điện thoại di động nhắn tin với Tào Tuyết, dùng giọng ngọt ngào trong tin nhắn.
Sau một tiếng đồng hồ kể từ lúc màn đêm buông xuống, cuối cùng xe lửa cũng dừng lại ở Vu Hồ.
Lúc Lục Dương xách hành lí xuống nhà ga, đèn đường đã sáng lên.
Nhà Lục Dương cách Vu Hồ khá xa, cón khoảng 50 km
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-sinh-2003/2883202/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.