Đây là lần đầutiên sau hai mươi năm có mặt trên đời, Hàn Đinh nhìn thấy tận mắt cảnhmáu đổ. Dù rằng vết dao rõ mồn một, dù rằng máu đã chảy, nhưng cảnhtượng lưu lại trong đầu anh lại có cảm giác thật êm dịu.
Nét mặtLong Tiểu Vũ an lành, giống như vừa đi vào giấc ngủ. Sắc mặt anh ta táinhợt, không một sắc hồng của máu, nhưng lại sống động lạ thường. Đầu anh ta gối lên hai đầu gối mẹ Tứ Bình, mặc cho người đàn bà hiền từ ấy nhẹnhàng vuốt mái tóc đen nhánh trên trán anh ta. Tất cả mọi người có mặtđều nhón chân thật khẽ. Im lặng. Đến ngay cả La Tinh Tinh cũng kìm néntiếng thổn thức, cơ hồ sợ nó sẽ làm kinh động đến giấc ngủ của Long Tiểu Vũ. La Tinh Tinh nhẹ nhàng ngồi xuống, đỡ lấy cánh tay anh ta. Máu thithoảng vẫn túa ra từ vết cứa sâu hoắm. Nàng như không nhìn thấy Diêu Đại Duy đang lấy tay tìm mạch ở cổ Long Tiểu Vũ, như không nghe thấy tiếngtrầm buồn của Diêu Đại Duy khi ông ta tuyên bố đương sự đã chết. Nàng từ từ gỡ bàn tay Long Tiểu Vũ đang nắm chặt. Trong lòng bàn tay dính đầymáu ấy là vòng ngọc trai trắng muốt lạnh như băng được điểm xuyết mộtviên ngọc màu xanh!
Nhân viên mặc thường phục bước tới, đỡ lấy mẹ Tứ Bình. Khi được cõng ra khỏi căn phòng, sắc mặt bà ta hoảng hốt,miệng lẩm bẩm điều gì đó. Sau đó, họ đỡ La Tinh Tinh dậy. Hàn Đinh địnhbước tới đón La Tinh Tinh, nhưng bị tấm lưng to bè của một nhân viêncông an lực lưỡng ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-nguoi-tinh/2542767/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.