Chương trước
Chương sau
Trong thời gian đầu đảm nhận vai trò luật sư bào chữa cho Long Tiểu Vũ, Hàn Đinh luôn để ý tìm một số căn cứ nào đó, để đoán xem Long Tiểu Vũ bắt đầu có ý định giết Chúc Tứ Bình từ khi nào.

Để làm được điều đó, anh đã hỏi tường tận Long Tiểu Vũ toàn bộ tình tiết xảy ra vào buổi tối Chúc Tứ Bình bị giết. Nếu được quay thành phim rùng rợn của Hollywood, bộ phim ấy đáng được gọi là kinh điển về đề tài giết người. Hôm ấy, bắt đầu từ lúc chập tối, cả thành phố đột nhiên nổi gió. Trận gió mùa đông bắc ập đến bất thình lình, gào rú suốt đêm. Cơn bão bụi không rõ bị gió thổi từ đâu đến, che lấp trăng sao. Đèn đường trên các con phố ở Bình Lĩnh trông như những ngọn nến leo lắt, chơi vơi giữa khoảng không mù mịt. Kiểu thời tiết cổ quái như thế, nghe nói, mấy chục năm trước từng xảy ra một lần. Đến nay, chỉ còn một số rất ít cụ già nhớ về trận bão bụi năm ấy.

Theo lời của Long Tiểu Vũ. Chập tối hôm ấy, anh nhận được điện thoại của Tứ Bình. Lúc ấy, trận gió tiên phong của cơn bão bụi vừa tràn qua mái hiên ngoài cửa sổ, phát ra tiếng rít dữ dội. Cú điện thoại gọi thẳng tới văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị công ty chế dược Bảo Xuân. Khi ấy, Long Tiểu Vũ vẫn chưa về nhà. Anh ngạc nhiên, hỏi Tứ Bình vì sao có số điện thoại ấy. Tứ Bình cười bảo, đấy là việc của em, anh hỏi để làm gì. Long Tiểu Vũ liền im bặt, chẳng buồn truy hỏi tiếp. Anh lặng thinh, đợi Tứ Bình nói.

- Anh câm à?

Long Tiểu Vũ lạnh lùng:

- Cô có việc gì vậy?

Tứ Bình khẽ cười, bảo:

- Không có gì. Chẳng lẽ, không có việc gì thì em không được gọi điện cho anh à? Anh có bao giờ chủ động gọi điện cho em đâu. Em chết xanh cỏ, chưa chắc anh đã biết, nhỉ?

Long Tiểu Vũ không muốn dài dòng, bảo:

- Không có việc gì thì đừng gọi điện cho tôi. Tôi còn đang làm việc.

Tứ Bình thôi đùa, nghiêm túc hẳn. Nhưng giọng nói vẫn đầy thiện chí:

- Vậy thì anh cứ tập trung làm việc đi. Làm việc xong, anh đến chỗ em một lát, được không? Em vừa ở nhà giáo sư Lương Huệ Lan ra. Làm xong, nếu không bận việc gì, thì anh tới văn phòng công trường nhà máy chế dược gặp em nhé. Buổi tối ở đó không có người.

Long Tiểu Vũ:

- Tôi không đi.

Long Tiểu Vũ dĩ nhiên biết rằng, hết giờ làm, văn phòng công trường sẽ chẳng còn ai. Do thiếu vốn nên dự án mở rộng nhà máy đã bị ngừng lại. Nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Tứ Bình buộc anh không thể không đáp lại bằng một giọng nghiêm túc như thế. Anh cố ý trả lời thật dứt khoát, không một chút do dự.

Nhưng Tứ Bình không bỏ cuộc. Không biết tự khi nào, tình tình cô lại trở nên dịu dàng đến thế. Cô nói:

- Anh đến đi. Em xin anh đấy. Thật sự, em rất nhớ anh. Mấy hôm nay em toàn mất ngủ. Vì nhớ anh. Em nói thật đấy. Nếu điêu, em chết đường chết xe.

Giọng Long Tiểu Vũ vẫn lạnh lùng:

- Tứ Bình. Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi. Bây giờ, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Cùng lắm, chỉ là đồng hương mà thôi.

Tứ Bình thong thả tiếp lời anh:

- Đúng rồi. Hàng xóm láng giềng với nhau. Vậy mà, anh không chịu ngó mặt đồng hương một cái sao? Huồng hồ, chúng mình trước đây...

Long Tiểu Vũ ngắt lời:

- Cô đừng giở chuyện trước đây, trước đây nữa đi. Tôi quên sạch rồi.

Tứ Bình im lặng giây lát. Rồi đột nhiên, giọng cô tha thiết:

- Nhưng em không quên. Mấy hôm nay em không ngủ được. Chỉ toàn nghĩ đến những chuyện trước đây. Em vẫn nhớ, trước đây, khi em đến nhà kho nhà máy rượu Bách Niên Hồng tìm anh. Nhà máy to như thế mà tối đến chẳng còn một ai. Yên lặng đến ghê người. Lần nào, trên đường đến tìm anh, em cũng sợ nổi da gà. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh đang đợi em ở nhà kho, là em lại chẳng sợ gì nữa cả. Hồi ấy, có phải tối nào anh cũng mong em đến không?

Long Tiểu Vũ cũng im lặng trong giây lát. Giây lát ấy nói hộ sự tôn trọng của anh với quá khứ. Phải. Anh không thể phủ nhận. Hàng ngày, sau khi nhà máy rượu đóng cửa, khi màn đêm buông xuống, bốn bề yên lặng đến độ có thể nghe thấy trái tim mình đang đập. Anh lại ngồi trên tấm ván gỗ kê ở góc nhà kho, đợi Tứ Bình. Anh đợi cô đến tìm anh, mang đồ ăn đến cho anh. Trời lạnh, cô còn mang cho anh chiếc chăn bông ấm áp, cả tiếng cười và tiếng nói chuyện rầm rì, xua đi sự cô đơn, tĩnh mịch. Anh không thể phủ nhận, đó là những đoạn hồi ức về cuộc sống và tình cảm mà anh khó có thể quên và không thể xóa bỏ. Anh không phủ nhận!

Thế nhưng, sau giây lát im lặng, anh vẫn không hề thay đổi thái độ. Anh nói với Tứ Bình:

- Phải. Trước đây, tôi mong cô đến. Còn bây giờ, tôi mong cô đừng đến.

Lúc nói câu ấy, có lẽ, anh cũng giống như người phải nghe, đều cảm thấy đau đớn. Nhưng anh đã cố tình thô bạo như thế. Anh đã luôn nhân nhượng với Tứ Bình. Cô muốn thứ gì, anh cho cô thứ đó. Thứ anh cho cô bao gồm tiền, quần áo, sự van nài, và cả việc bán đứng lương tâm mình. Những cái giá như thế đủ để chuộc lại tình cảm của anh. Huồng hồ, bản thân tình cảm không cần phải chuộc lại.

Anh nói:

- Tình cảm không thể miễn cưỡng. Chuyện giữa chúng ta đã đặt dấu chấm hết từ lâu rồi.

Ở đầu dây bên kia. Tứ Bình bật khóc. Long Tiểu Vũ biết, cô đau khổ thật sự. Nhưng anh vẫn làm thinh. Không một lời dỗ dành, an ủi. Thực ra, anh cũng muốn dỗ dành, an ủi cô, nhưng anh dằn lòng. Anh chịu đựng sự tàn nhẫn của chính mình. Bởi tàn nhẫn không phải là bản tính của anh. Thế nhưng bây giờ, anh buộc phải ép mình im lặng, ép mình phải quên, ép mình thành kẻ vô tình. Anh đã yêu La Tinh Tinh. Và vì thế, với Tứ Bình, anh cần phải có một sự kết thúc.

Tứ Bình nức nở, tang thương. Đã mấy lần, Long Tiểu Vũ muốn dập máy, nhưng lại thôi. Bởi nếu làm thế thì tàn nhẫn quá. Trước sự lạnh lùng của anh, Tứ Bình cuối cùng cũng đã phải lên tiếng. Cô nói trong tiếng nấc:

- Được. Tiểu Vũ. Em đồng ý. Hôm nay, em và anh sẽ đặt dấu chấm hết. Anh đến đi. Đừng sợ em sẽ lại đeo bám anh. Chúng mình nói chuyện với nhau lần cuối cùng. Nói rõ ràng. Để rồi từ nay về sau, chúng mình đường ai nấy đi. Coi nhau như kẻ xa lạ. Tối nay, em đợi anh ở văn phòng công trường.

Nói xong, Tứ Bình cúp máy. Rất quyết đoán. Thậm chí, có phần dữ dằn. Mãi sau, Long Tiểu Vũ vẫn chưa hết bàng hoàng. Tối hôm ấy, sau khi xong việc ở công ty, anh gọi điện thoại cho La Tinh Tinh, bảo buổi tối công ty có việc phải giải quyết, không thể đến chỗ nàng được. Có đến, chắc cũng phải rất muộn. Anh bảo nàng cứ ăn cơm, đừng đợi anh. Nếu muộn quá, thì đi ngủ trước. La Tinh Tinh bảo, vừa vặn hôm nay bạn nàng sinh nhật. Cô ấy mời nàng buổi tối đến dự: “Theo anh, em nên tặng bánh ga-tô hay quà gì nhỉ?” Long Tiểu Vũ bảo: “Cái gì cũng được. Tùy em.” Nói chuyện với La Tinh Tinh xong, anh chậm rãi ra khỏi văn phòng, khóa cửa. Người trong công ty đã về sạch. Khu văn phòng rất yên tĩnh. Anh chậm rãi bước xuống cầu thang. Ra đến cửa, thấy gió to quá. Lại quay lên gác. Khoác chiếc áo Versace. Lần này ra khỏi cửa, chân anh bước nhanh hơn. Anh đi vội về phía nhà máy chế dược Bảo Xuân cách đó không xa. Anh đi qua cổng trước của nhà máy. Cổng nhà máy vẫn có nhân viên ra vào, nhưng không ai để ý đến anh. Anh bẻ cổ áo lên để chắn gió, đi về phía cổng sau nhà máy. Kể từ khi dự án mở rộng nhà máy bắt đầu được triển khai, cổng sau nhà máy bị phá dỡ. Anh toàn vào công trường từ phía đó. Công trường tối đèn. Những cỗ máy thi công hạng nặng, trong đó có cả tháp cẩu trông như con hươu cao cổ, đều lặng lẽ nằm yên trong bóng đen của chính mình. Long Tiểu Vũ đi vào trong, xuyên qua từng dãy nhà xưởng xây thô chưa lợp mái. Anh nhìn thấy khu văn phòng công trường được ghép tạm bằng những tấm gỗ. Nơi ấy, có một phòng vẫn sáng đèn. Qua ánh đèn điện, mới thấy đám bụi cát nhảy đùa trong gió cuồng loạn làm sao. Long Tiểu Vũ lại gần gian phòng sáng ánh đèn. Tiếng chân anh nện trên hàng gạch trước cửa bị tiếng gió át đi. Lúc anh đẩy cửa bước vào, thấy Tứ Bình đang nằm quay lưng vào trong. Trên chiếc ván gỗ ở góc tường. Bất động.

Quả đúng như lời Tứ Bình. Ở đây không có ai. Ngoài cô.

Tiếng mở cửa làm Tứ Bình ngồi bật dậy. Long Tiểu Vũ nhận ra, mắt cô vẫn sưng đỏ. Thấy Long Tiểu Vũ đẩy cửa bước vào, Tứ Bình sững sờ. Rồi sau đấy, nức nở. Mỗi tiếng thút thít, nghẹn nghào của cô đều lột tả bằng hết sự yếu đuối và tủi thân của người con gái. Long Tiểu Vũ mềm lòng thật sự. Cảm giác như anh đã làm Tứ Bình tổn thương thật sự. Và thật sự, anh đã nhớ lại những chuyện trước đây hồi anh và Tứ Bình yêu nhau. Kỷ niệm xưa bất chợt dội về. Mồn một. Da diết. Anh đã muốn ôm Tứ Bình, nhưng dằn lòng được. Anh ý thức được rằng, bây giờ, anh đã là của La Tinh Tinh. Anh không thể và cũng không được phép chạm tay vào bất kỳ người con gái nào khác, kể cả khi đó là người con gái anh đã từng yêu. Anh rất muốn an ủi Tứ Bình bằng một phương thức nào đó. Và phương thức ấy chính là giọng nói. Anh nói với Tứ Bình bằng giọng rất dịu dàng: “Em đừng khóc nữa. Em còn khóc, là anh về đấy.” Anh vừa dứt lời, Tứ Bình đã ôm chầm lấy anh. Vùi đầu vào lòng anh. Để mặc cho những giọt nước mắt thấm vào ngực áo anh. Giàn giụa.

- Không. Em không cho anh đi! Em không cho anh đi! Em không cho anh đi!

Tứ Bình ôm Long Tiểu Vũ rất chặt. Đến mức toàn thân anh cứng đờ. Chân tay bất động. Cứ như thế. Anh để Tứ Bình ôm rất lâu. Cuối cùng, anh giang hai tay, ôm lấy cơ thể gầy guộc của Tứ Bình. Rất khẽ. Sau đấy, anh vỗ tay nhè nhẹ vào vai Tứ Bình, bảo:

- Tứ Bình. Chia tay với anh không đáng để em đau lòng như thế. Thật ra, có rất nhiều người con trai thích em. Anh biết, trong số những người cùng quê Thiệu Hưng với mình, có rất nhiều ngườimuốn gắn bó với em...

Tứ Bình ra sức ôm lấy anh. Cô ghì thật chặt, như để ngăn không cho anh nói tiếp:

- Em không cần ai cả, em chỉ cần mình anh! Mình anh thôi!

Long Tiểu Vũ ngãng khỏi Tứ Bình. Thậm chí, là đẩy cô! Giọng anh nghiêm túc trở lại:

- Tứ Bình. Hôm nay anh đến đây là để đặt dấu chấm hết. Em đã hứa với anh, hôm nay là lần gặp nhau cuối cùng của hai đứa mình. Hay ít ra là lần hẹn hò cuối cùng. Nhưng tại sao em cứ toàn nói lời rồi nuốt lời như thế!

Tứ Bình bị Long Tiểu Vũ đẩy ra. Nhưng một tay cô vẫn túm lấy áo anh. Cô nói:

- Tiểu Vũ. Em biết, anh đã cặp với con gái của ông chủ. Em có thể để anh quan hệ với cô ta. Em chấp nhận làm vợ bé của anh. Ra ngoài, không công khai cũng được. Em chấp nhận hết. Anh có hiểu ý em không? Anh đồng ý chứ?

Long Tiểu Vũ có phần mụ mị:

- Em nói năng lẩn thẩn gì thế! Sao em lại có ý nghĩ như vậy? Một người con gái như em, sao lại cam phận làm vợ bé người ta?

Tứ Bình:

- Được làm vợ bé của anh, em chấp nhận!

Long Tiểu Vũ:

- Em chấp nhận, nhưng anh không chấp nhận. Kể cả anh chấp nhận cũng không được. Lấy vợ bé là vi phạm pháp luật đấy!

- Anh có thể không cưới em. Em sẽ làm người tình của anh. Chỉ cần trong lòng anh có em, em sẵn sàng làm người tình của anh. Dẫu có phải làm người tình của anh suốt đời, em cũng cam tâm tình nguyện.

Long Tiểu Vũ không ngờ. Hôm nay, anh đến đây là để kết thúc. Còn Tứ Bình lại rõ ràng là muốn bắt đầu lại từ đầu. Lòng anh rối bời. Vẫn biết, cách mà Tứ Bình đưa ra là không thể nào thực hiện được. Nhưng không hiểu vì sao, thái độ của cô lại làm anh thầm xúc động. Nhất là câu nói cuối cùng của cô. Chỉ trong chốc lát, sự chán ghét và sợ hãi của anh với cô sụp đổ hoàn toàn. Tứ Bình giàn giụa, nói:

- Anh muốn thế không? Nếu anh thật sự không muốn, thì em cũng không ép anh.

Long Tiểu Vũ cũng là người mềm yếu. Sự mềm yếu của anh ở chỗ, anh không đành lòng khi người khác tốt với anh. Anh ôm Tứ Bình vào lòng. Rồi hôn cô. Anh nói:

- Tứ Bình. Hãy tha lỗi cho anh. Anh không xứng đáng với em. Hôm nay, anh... Hôm nay anh đến, là để nói với em câu tạm biệt. Em đừng hận anh. Em tốt với anh, anh biết. Nhưng hôm nay, anh chỉ có thể nói với em câu tạm biệt. Tứ Bình. Tạm biệt em!

Anh hôn Tứ Bình. Tứ Bình cũng hôn anh. Khi Long Tiểu Vũ vừa nói dứt câu tạm biệt, thì tay Tứ Bình đã luồn vào trong áo anh. Anh muốn thoát ra. Nhưng cô ôm thật chặt. Vừa ôm anh, cô vừa quỳ xuống. Khuôn mặt nhem nhuốc vì nước mắt của cô ngước lên nhìn anh:

- Anh cho em đi. Lần cuối cùng. Nếu như sau này anh không còn muốn em thật nữa, thì cũng đừng bắt đầu từ hôm nay... Hôm nay, anh hãy cho em đi. Hãy thật lòng cho em một lần. Rồi sau đấy, anh có bảo em chết, em cũng sẽ chết.

Một năm sau. Khi đã không thể tránh né. Long Tiểu Vũ đã kể với Hàn Đinh về lần quan hệ ấy giữa anh và Tứ Bình. Bởi chính lần quan hệ ấy là chứng cứ quan trọng cáo buộc Long Tiểu Vũ phạm tội giết người. Trong căn phòng ở khu văn phòng công trường ấy, có một chiếc giường nhỏ ghép bằng ván gỗ. Buổi tối hôm ấy. Trên chiếc giường ván gỗ xộc xệch này. Trên tấm ga giường thoảng mùi ẩm mốc. Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình đã có lần ân ái cuối cùng giữa hai người, và cũng là lần ân ái cuối cùng trong đời Chúc Tứ Bình. Long Tiểu Vũ đã quá quen thuộc với cơ thể Tứ Bình. Nhưng hôm ấy, trước khi vào bên trong cô, anh mãi không có được sự hưng phấn. Sau đấy, làm thế nào để anh lấy lại được sự hưng phấn, thì anh không nhớ rõ. Về điểm này, Hàn Đinh đã truy hỏi một câu vượt quá chức trách của mình: “Khi làm tình với một người con gái mà anh không yêu, anh có cảm thấy thỏa mãn không?” Anh muốn qua trải nghiệm của Long Tiểu Vũ để phán đoán xem đàn ông trên đời này liệu có phải ai cũng có thể tách bách rạch ròi phần hồn và phần xác trong quan hệ với phụ nữ. Người đàn ông chưa chắc đã làm tình với người đàn bà mình yêu. Nhưng khi làm tình với người đàn bà mình không yêu thì không hẳn là không thỏa mãn. Câu trả lời của Long Tiểu Vũ có phần hàm hồ, khó có thể đưa ra kết luận rõ ràng. Anh ta bảo, lúc làm với Tứ Bình, anh rất khó chịu, không có khoái cảm. Chỉ muốn làm thật nhanh cho xong. Thành ra, mặc dù lần quan hệ ấy diễn ra rất lâu, nhưng mãi không đạt được cao trào. Cuối cùng, anh phải nhắm mắt lại, nghĩ đến La Tinh Tinh, nghĩ đến cảm giác lúc anh làm chuyện ấy với nàng. Thế, mới miễn cưỡng xong chuyện. Long Tiểu Vũ nói với Hàn Đinh: Đó là lần anh ta vất vả nhất khi làm chuyện ấy với phụ nữ. Không thể nói rõ là cảm giác gì. Rất bị động. Vô cảm. Hoảng hốt... Sau đợt cao trào, anh ta muốn bật khóc!

Tứ Bình có được cao trào sớm hơn Long Tiểu Vũ. Trước khi Long Tiểu Vũ kết thúc, dường như cô đã hai lần đạt đến đỉnh cao của khoái lạc. Thỏa mãn xong, Tứ Bình không còn tủi thân và xúc động như lúc trước khi làm tình. Cô quắp chặt Long Tiểu Vũ vào lòng. Mặt nở nụ cười mãn nguyện. Thấy Long Tiểu Vũ lồm cồm xuống giường, vội vã mặc quần áo, cô cũng ngồi dậy, tìm quần áo để mặc. Cả hai đều không nghĩ ra một câu nói nào, dù là thừa.

Long Tiểu Vũ mặc xong quần áo rất nhanh. Tâm trạng duy nhất của anh lúc ấy là mau chóng thoát khỏi nơi này. Thậm chí, anh rất hối hận vì tối nay đã tới đây. Tứ Bình mặc quần xong, bảo Long Tiểu Vũ cài giúp chiếc khuy đằng sau áo nịt ngực. Anh làm theo. Lúc cài khuy, chợt Tứ Bình dịu dàng hỏi anh:

- Tiểu Vũ. Em hỏi câu này, anh phải trả lời thật lòng nhé. Lúc trên giường, em có lẳng lơ lắm không?

Long Tiểu Vũ chẳng tâm trạng đâu mà nói đến chuyện ấy. Anh thấp giọng:

- Anh không để ý.

Tứ Bình nói:

- Người ta bảo, lúc trên giường, đàn bà phải lẳng lơ một chút, đàn ông mới thích. Cái cô ngườimẫu kia có lẳng lơ lắm không?

Nghe Tứ Bình nói như thế về La Tinh Tinh, bao nhiêu bực tức chất chứa trong lòng Long Tiểu Vũ đều xổ ra bằng hết. Anh không cài khuy giúp Tứ Bình nữa. Anh đứng lên, đi ra cửa. Hằn học:

- Cô thật vô liêm sỉ! Không có ai lẳng lơ như cô cả! Cô thích lẳng lơ thế nào thì mặc xác cô. Cô và cô ấy, về căn bản, không phải là một giống người!

Tứ Bình vẫn từ tốn, cười hỏi:

- Thế lúc làm với cô ấy, anh có sướng không? Giữa cô ấy và em, anh thấy với ai sướng hơn?

Kiểu nói chuyện như thế, trước đây, hồi còn ở với đám Đại Hùng, Long Tiểu Vũ thường xuyên phải nghe. Mọi người chỉ là nói đùa cho vui. Nhưng bây giờ thì khác. Anh không thể tiêu hóa được kiểu ăn nói tục tĩu như thế. Nhất là, khi những lời lẽ tục tĩu này lại được dùng để nói về La Tinh Tinh, thì anh chỉ có thể cảm thấy, nó thật bẩn thỉu và buồn nôn.

Ra đến cửa. Anh dừng lại. Rồi một lần nữa, trịnh trọng chia tay Tứ Bình:

- Tứ Bình. Tôi phải đi đây. Từ giờ trở đi, giữa tôi và cô không còn bất kỳ một mối quan hệ nào nữa. Cô đừng có tìm tôi. Kể cả cô có tìm, tôi cũng sẽ không gặp.

Tứ Bình cười lạnh lùng:

- Tiểu Vũ. Anh có công nhận không? Anh là kẻ rất rất độc ác. Người bình thường, không ai độc ác như anh cả.

Câu nói ấy đã làm tổn thương Long Tiểu Vũ. Sau này, anh nói với Hàn Đinh, câu nói ấy của Tứ Bình đã làm anh chán ghét tột cùng cái trò mèo vờn chuột bấy lâu nay của cô. Anh quyết định, sẽ không bao giờ nói bất kỳ chuyện gì với cô. Anh kéo cửa. Gió bên ngoài gần như là “rầm” một tiếng. Đâm trực diện vào căn phòng ghép ván sơ sài. Chợt có cảm giác buốt thấu xương. Không biết do anh mạnh tay hay sự va đập dữ dội của gió, cả căn phòng rùng mình. Rú lên một tiếng hãi hùng.

Long Tiểu Vũ bỏ đi.

Sau khi bị bắt, Long Tiểu Vũ đã khai báo với cơ quan công an rằng: Ra khỏi công trường, anh liền về văn phòng. Về đến nơi, định gọi điện cho La Tinh Tinh, nhưng không tìm thấy điện thoại di động. Chiếc điện thoại anh luôn để trong túi quần. Nghĩ đi nghĩ lại mãi, chỉ có một khả năng. Chắc lúc nãy, khi cởi quần áo để làm chuyện ấy với Tứ Bình ở văn phòng công trường, chiếc điện thoại di động đã bị rơi. Chiếc điện thoại di động do công ty trang bị cho anh. Nếu để mất, sợ ảnh hưởng không tốt, không biết phải giải thích, ăn nói làm sao. Thế nên, mặc dù rất không muốn, nhưng Long Tiểu Vũ vẫn buộc phải rời khỏi công ty, quay trở lại công trường lần nữa. Anh vẫn ngang qua cổng chính của nhà máy chế dược, rồi vào trong từ cổng sau. Công trường vẫn tối om. Anh vòng qua dãy nhà xưởng mới trông như đồng đổ nát. Cửa sổ căn phòng khi nãy vẫn sáng đèn. Anh lại gần. Không biết Tứ Bình ngủ hay thức, nhưng anh vẫn cứ gõ cửa. Gõ vài lần, không có tiếng trả lời. Anh vặn tay nắm cửa. Mới hay, cửa không bị khóa trái. Cùng với sự chuyển động của nắm tay cửa, cánh cửa cọt kẹt để lộ ra một khe hở. Ngay lập tức, gió mạnh ùa đến, hất tung cánh cửa. Gió lạnh ập vào, tràn ngập căn phòng. Giấy tờ để trên bàn và dán trên tường bay loạn xạ. Căn phòng không có ai. Tứ Bình cũng không. Long Tiểu Vũ đóng cửa, bắt đầu tìm chiếc điện thoại. Anh lật chiếc giường ván lên, tìm bên dưới. Sau đấy, lại đến bàn làm việc tìm... Chợt, anh nhìn thấy, ở dưới đất cạnh bàn làm việc, Tứ Bình đang ngoẹo đầu tựa vào tường. Máu me be bét. Anh hoảng hốt, kêu lên một tiếng “Tứ Bình”. Tứ Bình vẫn bất động, không trả lời. Long Tiểu Vũ cúi người xuống, định ôm xốc cô lên. Cơ thể cô mềm nhũn, nhưng rất nặng. Chân tay và cổ như thể bị đứt lìa, không còn có cảm giác. Lúc ấy, Long Tiểu Vũ mới ý thức được rằng, Tứ Bình đã chết.

Qua lời khai của Long Tiểu Vũ, Hàn Đinh biết rằng, lúc ấy, Long Tiểu Vũ thấy đầu và bụng Tứ Bình ra rất nhiều máu. Mảng máu dính trên mặt và ngực cô đã trở nên đậm đặc và xám xịt. Anh gọi tên Tứ Bình, muốn cô tỉnh lại. Nhưng cô vẫn bất tỉnh. Không biết do cơ thể của cô quá nặng, hay vì tay của Long Tiểu Vũ run rẩy, không có lực, mà anh không tài nào xốc nổi Tứ Bình lên. Lúc ấy, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Giống như gió thổi đổ vật gì đó. Cũng giống như có người đi lại va đổ vật gì đó. Anh đặt Tứ Bình xuống. Tiện tay vơ chiếc cán xẻng dưới đất. Thận trọng mở cửa, nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có người. Chỉ có gió.

Sau khi chắc chắn Tứ Bình đã chết, chắc chắn ngoài căn phòng không có người, chắc chắn trên công trường không còn một ai, Long Tiểu Vũ rời khỏi căn phòng. Anh về phòng ở của mình ở công ty. Thay chiếc áo khoác Versace dính máu. Sau đấy, tới nhà La Tinh Tinh. Anh dùng chìa khóa La Tinh Tinh cho anh để mở cổng. Vào đến nhà, mới biết nhà không có ai. Anh nghĩ, La Tinh Tinh đi dự tiệc sinh nhật bạn, chắc lát nữa sẽ về. Anh vào phòng khách đợi nàng. Đợi khoảng năm phút. Trong năm phút ấy, anh do dự mãi. Cuối cùng, quyết định dùng điện thoại di động của mình bấm số 110 báo công an.

Về chuyện Long Tiểu Vũ báo công an, bản ghi chép tiếp nhận thông tin của Trung tâm 110 Sở Công an buổi tối hôm ấy ghi lại rất chi tiết. Khi báo công an, Long Tiểu Vũ dùng tên thật. Theo yêu cầu của nhân viên công an nghe điện thoại, anh đã tới đồn công an gần nhà máy chế dược để cung cấp thông tin. Sau đó, anh được đưa đến hiện trường vụ án, trình bày với nhân viên điều tra về tình hình hiện trường. Về lý do tại sao Long Tiểu Vũ không kịp thời báo công an, trong bản ghi lời khai của anh sau này, ghi rất tường tận. Trong lúc nói chuyện với Hàn Đinh, anh cũng đề cập vấn đề này. Anh bảo, lúc ấy, anh sợ quá. Bị rơi vào trạng thái hoảng loạn, không biết phải làm sao. Anh lo, một khi báo công an, anh sẽ trở thành nghi phạm lớn nhất. Bởi trên người anh dính máu Tứ Bình. Còn bởi vì, anh vừa chia tay Tứ Bình sau khi có bạn gái mới. Nếu bảo Tứ Bình bị anh giết, nhiều người chắc sẽ tin, và cảm thấy điều này cũng lô-gíc. Còn một lo lắng nữa mà Long Tiểu Vũ không nói đến trong bản khẩu cung, nhưng lại thổ lộ với Hàn Đinh. Anh bảo, lúc ấy, điều anh sợ nhất là mất La Tinh Tinh.

Tối hôm ấy, sau khi kiểm tra xong hiện trường vụ án, nhân viên công an lại đưa anh tới phòng điều tra hình sự hỏi han rất lâu, ghi cả biên bản. Từ chỗ công an về đến nhà đã là ba giờ sáng. Anh không tới nhà La Tinh Tinh nữa. Nàng chắc hẳn đã ngủ. Anh không muốn làm nàng tỉnh giấc. Dù rằng, trong đêm khuya thanh vắng ấy, anh khát khao lắm được trông thấy nàng, khát khao lắm được nằm trong vòng tay mềm mại của nàng, để nàng nhẹ nhàng vỗ về, an ủi. Nhưng anh vẫn không tới nhà nàng. Khuya quá rồi. Anh cũng không gọi điện thoại. Anh định bụng, tất cả mọi chuyện, đợi đến khi trời sáng, hẵng hay.

Đêm hôm ấy, anh không ngủ được. Vài tiếng đồng hồ trước khi trời sáng, anh mới thiếp đi một lát trong bộn bề suy nghĩ bấn loạn. Trời sáng. Bên ngoài, gió đã lặng. Như thường ngày, Long Tiểu Vũ thức dậy, quét dọn vệ sinh văn phòng. Lục tục có người đến làm việc. Nhìn nét mặt của anh, mọi người không cảm nhận được tối qua đã xảy ra việc gì. Mãi đến sáng, hai nhân viên công an tới công ty, bảo Long Tiểu Vũ cùng họ “đi một chuyến về sở” để tiếp tục thu thập chứng cứ. Lúc ấy, người trong công ty, qua các kênh khác nhau, mới nghe phong thanh rằng, đêm qua, đúng lúc gió to, ở công trường đã xảy ra một vụ án mạng.

Long Tiểu Vũ theo hai nhân viên công an - một người trong đó là Diêu Đại Duy - tới phòng điều tra hình sự Sở công an Bình Lĩnh, để tiếp tục trả lời thẩm vấn. Qua những câu hỏi của công an, anh cảm nhận rất rõ rằng, công an đã hướng tâm điểm nghi ngờ vào anh. Đến trưa, công an yêu cầu anh để lại vân tay và dấu bàn tay lên mấy tờ giấy trắng. Cả bàn tay trái, tay phải và mười đầu ngón tay. Sau đó, công an lấy máu ở tai anh, bảo để xét nghiệm. Tiếp sau đấy, công an bảo anh ngồi yên trong phòng, đợi. Họ mang cơm đến. Nhưng anh không ăn. Anh bảo muốn đi vệ sinh. Nhân viên công an dẫn anh tới phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh ở ngay trong tòa nhà của Phòng điều tra hình sự. Anh ngồi trong nhà vệ sinh, nghe tiếng nhân viên công an nói chuyện với nhau bên ngoài. Lúc đi ra, thấy nhân viên công an đứng ở cửa, lưng quay về phía anh. Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ nhà vệ sinh. Nhảy từ tầng hai xuống một con hẻm nhỏ bên ngoài tòa nhà. Anh không rõ viên công an có nghe thấy hay không. Chỉ biết, vừa bò dậy là chạy thúc mạng về phía đầu hẻm. Ra đầu hẻm, anh rẽ vào một đường khác. Mất dạng.

Sự bỏ chạy của Long Tiểu Vũ, theo như nhìn nhận bây giờ của Hàn Đinh, là sự ngu xuẩn. Bởi nó đã làm cho sự việc phức tạp thêm. Nhưng, xét về tình và lý, hành động này của Long Tiểu Vũ là có thể hiểu được: Một thanh niên đến từ vùng sâu, vùng xa, chưa từng gặp chuyện như thế, lại thiếu hiểu biết về pháp luật, bị hoảng hốt bởi một cảnh tượng tanh máu vào một đêm mù mịt, gió rét gầm gào. Trong lúc tinh thần bấn loạn, lý trí suy sụp, anh ta đã giống như một đứa trẻ. Hoảng hốt. Thiếu suy nghĩ. Muốn tìm kiếm một sự giải thoát giản đơn. Bởi vậy, anh ta quyết định, cứ bỏ trốn cái đã, rồi sau này hẵng hay. Đây là một sự lựa chọn tâm lý thường gặp. Và đương nhiên, phù hợp với lô-gíc.

Long Tiểu Vũ biết rất rõ, mình đã để lại vân tay tại hiện trường vụ án. Biết rất rõ, công an sau khi khám nghiệm cơ thể Tứ Bình và xét nghiệm máu của anh, họ sẽ biết được rằng, trước khi chết, Tứ Bình và anh đã làm chuyện ấy. Có lẽ, chừng ấy đã đủ để công an kết luận, anh chính là thủ phạm giết người.

Lúc ngồi trong nhà vệ sinh của Phòng điều tra hình sự, Long Tiểu Vũ mới chợt ý thức được rằng, mình gặp nạn chắc rồi. Ngay lập tức, từng thớ thịt trên người anh tê cứng. Đến mức, cơ hồ anh không thể nào đứng lên. Việc đầu tiên anh nghĩ đến là: Một khi anh trở thành nghi phạm. Một khi công an không bắt được hung thủ thật sự. Liệu có ai có thể chứng minh rằng anh vô tội? Không có!

Sau khi nhảy cửa sổ thoát ra ngoài, nơi đầu tiên Long Tiểu Vũ đến là nhà La Tinh Tinh. Nàng không có nhà. Anh không ngờ, nàng không có nhà. Anh đứng trong phòng ngủ của nàng. Thẫn thờ hồi lâu. Rồi viết cho nàng một bức thư từ biệt. Sau này, Long Tiểu Vũ nói với Hàn Đinh rằng: Khi ấy, anh rất muốn gặp La Tinh Tinh. Nhìn mặt nàng lần cuối. Nói với nàng lần cuối. Nhưng sau đó, anh lại thấy, may mà nàng không có nhà. Nếu nàng có nhà, anh sẽ nói gì với nàng? Nói gì để những lời sinh tử ly biệt ấy vừa thể hiện được tình cảm của anh với nàng, vừa không làm nàng sợ? Anh không muốn để La Tinh Tinh biết chuyện công an nghi ngờ anh giết người. Không muốn nhìn thấy nét mặt hoảng hốt của La Tinh Tinh. Anh sợ, La Tinh Tinh cũng sẽ tin lời công an, cũng nghi ngờ anh thật sự đã giết người. Ai có thể yêu một kẻ giết người!

Tay anh run run. Viết cho La Tinh Tinh mấy dòng từ biệt. Vì run, nên chữ nào cũng buộc phải viết to. Bức thư ly biệt ấy để trên gối của La Tinh Tinh. Sau khi Hàn Đinh đồng ý làm luật sư bào chữa cho Long Tiểu Vũ, La Tinh Tinh đã cho anh xem bức thư ấy. Bức thư ấy, La Tinh Tinh luôn âm thầm giữ bên mình. Cho đến tận bây giờ.

Tinh Tinh:

Anh đi đây. Để anh hôn em lần nữa!

Nhà anh có chút việc, anh phải về xử lý. Cho dù có xảy ra bất cứ điều gì chăng nữa, thì em cũng hãy tin rằng, anh yêu em. Anh xin em, đừng quên anh, đừng bao giờ quên anh! Anh nhất định sẽ trở lại! Anh nhất định sẽ trở lại tìm em!

Tiểu Vũ

Long Tiểu Vũ bảo, khi viết những dòng chữ ấy, anh đã khóc. Con tim trào lên nỗi đau không thể nào chịu đựng nổi. Điều này, Hàn Đinh tin. Bởi sau ngần ấy thời gian xảy ra sự việc, khi kể với anh về bức thư ly biệt ấy, mắt Long Tiểu Vũ vẫn ầng ậng nước. La Tinh Tinh cũng đã kể với Hàn Đinh: Hôm ấy, nàng tình cờ ra phố mua đồ. Nàng ra ngoài độ hơn nửa tiếng. Lúc về nhà thì thấy bức thư. Nhất thời, nàng không thể đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thậm chí, nàng không ý thức được rằng, Long Tiểu Vũ đã đi thật rồi, và sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng nàng vẫn khóc. Những lời trong thư làm nàng khóc. Nàng gọi điện thoại cho Long Tiểu Vũ. Nhưng điện thoại tắt máy. Nàng gọi điện tới căn phòng kê chiếc máy photocopy nơi Long Tiểu Vũ ở trong công ty, cũng không ai nghe máy. Nàng biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng không thể ngờ rằng, mẩu giấy sơ sài ấy lại là sự vĩnh biệt giữa hai người!

Rời khỏi nhà La Tinh Tinh, Long Tiểu Vũ muốn về công ty lấy quần áo. Nhưng nghĩ kỹ, thấy như thế khác gì tự chui đầu vào rọ. Anh bắt taxi tới biệt thự hồ Hoàng Hạc. Bà giúp việc bảo La Bảo Xuân còn chưa ngủ dậy. Trước khi ngủ dậy, ông thường không muốn bị người khác gọi, và cũng không nghe điện thoại. Long Tiểu Vũ bảo: “Không cần. Để tôi viết lại vài chữ.” Tại thư phòng của La Bảo Xuân, anh viết lại vài lời nhắn. Đại khái, nhà có việc gấp, nên đến xin nghỉ phép, anh rất xin lỗi, vân vân và vân vân. Anh để lại toàn bộ các loại chìa khóa, máy di động, máy nhắn tin mà công ty trang bị cho anh lên bàn, đặt chúng trên tờ “Đơn xin nghỉ phép”. Sau đấy, anh bảo lái xe taxi đang đợi anh ngoài cổng chở tiếp anh tới ga tàu hỏa thị trấn Hắc Cổ cách hồ Hoàng Hạc rất xa. Ở đó, anh mua một tấm vé xuôi về hướng nam. Anh lên một con tàu vừa tiến vào ga. Lặng lẽ rời khỏi Bình Lĩnh.

Long Tiểu Vũ rời Bình Lĩnh với hai bàn tay trắng. Ngoài bộ quần áo trên người, anh chỉ còn lại vài tờ tiền lẻ nhầu nhĩ trong túi quần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.