Hàn Đinh choàng tỉnhsau cơn sửng sốt. Ngón tay run rẩy của anh vội vàng bấm số chiếc máyđiện thoại cố định trên bàn làm việc. Sau hai lần bấm nhầm, anh mới bấmđúng số điện thoại di động của La Tinh Tinh. Có tín hiệu. Nhưng giọngnói phát ra từ đầu dây bên kia không phải là của La Tinh Tinh, mà là một giọng nữ rõ ràng, nắn nót: “...Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thờikhông liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...” Hàn Đinhthầm đoán, chưa biết chừng, lúc này, La Tinh Tinh và tên hung thủ giếtngười kia còn đang giở trò bậy bạ trong cái nhà nghỉ dưới tầng hầm bẩnthỉu kia. Trong hầm trú ẩn sâu hun hút xây bằng bê tông cốt thép ấy,điện thoại di động bị mất tín hiệu là chuyện đương nhiên.
HànĐinh dập máy. Đầu óc anh rối tung. Trấn tĩnh giây lát, anh nghĩ ngay đến việc gọi điện báo cảnh sát. Anh vội bấm 110. Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng con gái dịu dàng:
- Xin chào quý khách, đây là tổng đài cảnh sát 110.
Sau đấy, là một câu nhắc lại bằng tiếng Anh. Giọng nói con gái vẫn dịu dàng như thế, khiến người nghe không dám tin rằng đó là số tổng đài của Sởcông an. Nhưng giọng nói ấy vẫn khiến Hàn Đinh do dự giây lát. Rồi sauđấy, không biết vì sao, anh lại dập máy.
Anh không rõ, rằng mìnhđang đột nhiên tỉnh táo, hay đột nhiên hồ đồ. Ngay trước lúc cất lời báo cảnh sát, sự do dự trong anh tăng lên. Anh không thể không lo cho LaTinh Tinh lúc này đang ở bên hắn. Vả lại, anh cũng không rõ La Tinh Tinh và hắn ta rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào. Hai người chỉ là gặpnhau tình cờ hay đã quen biết từ lâu, là bạn cũ thông thường hay tòngphạm... Nếu bây giờ anh báo cảnh sát, liệu có làm liên lụy đến La TinhTinh? Hàn Đinh nghĩ, cho dù có thế nào thì anh cũng phải gặp La TinhTinh ngay bây giờ, để nói cho nàng biết chân tướng của gã kia. Không cần biết, rằng nàng mê gã đó thật hay không, hay thậm chí, đã có mối quanhệ gì đó với gã, thì bây giờ nàng cũng phải dừng lại trước khi quá muộn! Anh phải nói với nàng rằng, gã đó là hung thủ giết người bị công antruy nã đã một năm nay. Hung thủ giết người có lúc cũng rất giỏi hóatrang thành người hiền lành tử tế, tình cảm ướt át. Mặc dù Hàn Đinh luôn mường tượng về những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, nhưng kỳ thực,anh vẫn khắc khoải tin rằng, vẫn tồn tại một khả năng khác. Đó là, quanhệ giữa La Tinh Tinh và gã kia không mang tính chất ngoại tình, cũngkhông dính dáng gì đến yếu tố tình cảm. Chưa biết chừng, giữa nàng và gã ta chỉ là một mối quan hệ nào đó rất đỗi bình thường. Chẳng hạn, gã đólà người bà con hoặc bạn học của nàng. Sở dĩ hai người có những hànhtung khả nghi, là vì nàng biết rằng gã đó đã phạm phải một sai lầm nàođó... Nếu được chọn, Hàn Đinh thà chấp nhận việc La Tinh Tinh vi phạmpháp luật vì che giấu người họ hàng hoặc người bạn học đã phạm tội, cònhơn chấp nhận việc nàng và gã đó có hành vi lén lút là vì quan hệ mờ ámgiữa hai người.
Biện pháp duy nhất bây giờ là phải đến ngay nhànghỉ ở Ngũ Khỏa Tùng tìm La Tinh Tinh. Hàn Đinh quẳng điện thoại, bậtdậy lao ra ngoài. Anh đi như chạy ra khỏi tòa văn phòng. Anh băng tớiđường phố, gọi một chiếc taxi vừa vặn chạy ngang qua, rồi bảo tài xế đưa đến ga tàu điện ngầm Phục Hưng Môn cách đó chỉ vài trăm mét. Lúc ấyđang là mười một giờ trưa, hành khách trong ga không nhiều, tàu chạycũng nhanh, nên chưa đầy hai mươi phút anh đã có mặt ở ga Ngũ Khỏa Tùng. Vừa lên khỏi mặt đất, anh chạy hộc tốc về phía nhà nghỉ Ái Quần. Vừachạy, anh vừa nghĩ nát óc không biết phải làm thế nào để tìm được LaTinh Tinh trong nhà nghỉ dưới tầng hầm nồng nặc âm khí ấy. Nếu quả thậtnàng đang ở cùng với gã đó, thì phải vin vào cớ gì để lôi nàng thoátkhỏi gã một cách an toàn.
Đột nhiên anh phẫn nộ, việc gì phảikiếm cớ? Anh đàng hoàng là bạn trai của La Tinh Tinh, chứ có phải kẻ thứ ba đâu mà phải giấu giấu diếm diếm. Giả như có kẻ thứ ba thật, đó chỉcó thể là gã đang co vòi rụt cổ trong khu hầm ấy. Giả như cả ba ngườichạm trán nhau ở khu hầm ấy, thì người bẽ mặt chính là bọn họ! Bao gồmcả nàng, La Tinh Tinh đã lừa dối anh! Huống hồ, nếu như Hàn Đinh khôngnhìn nhầm, gã đó quả thật là một tên tử tù đang bỏ trốn, thì gã ta đâuchỉ có bẽ mặt, mà còn phải hoảng hốt, bỏ chạy mất dép nữa ấy chứ!
Sẵn mang trong người lòng tự trọng, sự phẫn nộ và cả lòng can đảm được tiếp sức bởi sự phẫn nộ ấy, Hàn Đinh sải bước thật hùng dũng, tiến vào chiếc cửa bài trí thô sơ, tuềnh toàng của nhà nghỉ Ái Quần. Anh cơ hồ đã quên mất rằng, mục đích anh đến đây thực ra là chỉ vì La Tinh Tinh, để cứunàng thoát khỏi tay một kẻ sát nhân, cứu nàng thoát khỏi bờ vực của sựphạm tội!
Khác hẳn với ban sáng - lúc anh đến đây như vào chỗkhông người. Khi anh vừa đặt chân vào chiếc sảnh chật chội sau cánh cửanhà nghỉ, một phụ nữ tuổi trung niên bước tới. Thái độ rất kẻ cả.
- Tìm người à?
- Tìm người. - Hàn Đinh cũng kẻ cả không kém.
- Tìm ai?
Thái độ của người phụ nữ đâu chỉ có kẻ cả, mà rõ là hung hăng. Phía sau bàta còn có hai người đàn ông mặc áo jacket da. Họ cũng đang ném ánh mắtdò hỏi kiểu rất công vụ về phía Hàn Đinh.
Hàn Đinh vẫn ngang tàng:
- Tìm bạn gái tôi!
- Ở phòng bao nhiêu?
Hàn Đinh còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy tiếng quát cố kìm cho thấpgiọng vẳng đến từ phía cầu thang - gần chỗ anh đứng - dẫn xuống phíadưới. Hai người đàn ông đứng sau người phụ nữ trung niên thấy động liềnnhất tề lao về phía cửa cầu thang. Qua kẽ hở trong hỗn độn những người,Hàn Đinh tròn xoe mắt chứng kiến cảnh đang diễn ra trước mắt: Sáu, bảycông an mặc thường phục đang áp giải một người đàn ông bị còng tay rakhỏi cửa cầu thang chật hẹp. Rồi giống như diều hâu bắt gà con, họ túmcổ con mồi có bộ mặt trẻ măng ra khỏi cửa nhà nghỉ. Khuôn mặt ấy mặc dùchỉ lướt qua trước mắt Hàn Đinh, nhưng anh nhận ra ngay. Gã ta chính làtên nghi phạm bỏ trốn đang bị truy nã trên mạng.
Chuyện xảy raquá bất ngờ, làm Hàn Đinh đứng ngây như phỗng. Những người xung quanhtrợn tròn mắt tránh dạt sang một bên. Cứ như thể tên tội phạm đang bịcòng tay kia khi đi ngang qua họ vẫn có thể bất ngờ lao ra lấy mạng aiđó như thường. Trong suy nghĩ của người dân thường, những tên giết người không có chuyện gì là không dám làm. Mãi đến khi thủ phạm bị công an áp giải ra khỏi cửa, rồi tống lên chiếc xe cảnh sát đã đỗ gần đấy từ khinào, mọi người mới thở phào, đi theo ra ngoài, vừa nhìn theo đám bụi bốc lên sau đuôi chiếc xe cảnh sát, vừa huênh hoang phát biểu này kia.
Hàn Đinh chợt bừng tỉnh. Anh chạy hai bước một xuống cầu thang, lao về khunhà hầm. Đang là ban ngày. Khách trọ hầu hết đã ra ngoài. Hành langchằng chịt dưới hầm trở nên vắng lặng. Không khí ẩm ướt, lạnh buốt, cócả mùi nấm mốc ngai ngái. Hàn Đinh chạy lung tung như ruồi mất đầu. Vừachạy, vừa gọi toáng lên không hề giữ ý, giữ tứ:
- Tinh Tinh ơi! Tinh Tinh ơi! Tinh Tinh ơi!
Trong hành lang trống trơn, tiếng gọi của anh vọng lại rất to, làm không ítngười phải mở cửa phòng ngó đầu ra ngoài. Một nữ nhân viên nhà nghỉ nóito hơn, như để ngăn anh lại. Giọng địa phương trọ trẹ:
- Anh tìm ai rứa?
Nhưng vô hiệu. Hàn Đinh không thèm để ý đến cô ta, vẫn vừa chạy, vừa gọi. Đến một ngã rẽ, tiếng gọi của anh chợt im bặt.
Anh đã nhìn thấy nàng La Tinh Tinh mà anh đang cần tìm.
La Tinh Tinh vừa vặn đi ra từ ngã rẽ ấy. Rõ ràng, nàng đã nghe thấy tiếnganh gọi từ lâu, nhưng không ngờ chạm trán anh ở nơi chật hẹp này.
Nàng nhìn vào mắt anh, rồi cúi đầu bước đi, không một lời giải thích. Phíasau nàng, anh quát lên đầy phẫn nộ: La Tinh Tinh! Đôi chân nàng khôngnhững không mảy may chậm lại, mà ngược lại, còn gấp gáp hơn. Nàng bỏchạy. Hàn Đinh chỉ cần vài bước là đuổi kịp nàng. Anh quay người nànglại phía anh, lớn tiếng chất vấn:
- Em đến đây làm gì, hả?
La Tinh Tinh không trả lời, thậm chí, còn quay mặt đi, không nhìn anh.Cánh tay Hàn Đinh chợt buông lơi. Anh nhìn thấy La Tinh Tinh giàn giụanước mắt. Anh buông tay. Thẫn thờ nhìn La Tinh Tinh quay người chạy vềphía cầu thang.
Anh không đuổi theo nàng.
Anh loạng choạng lê từng bước lên cầu thang. Lên tới mặt đất, không biết La Tinh Tinh đã đi đâu. Lúc ra khỏi cửa chính nhà nghỉ Ái Quần, ánh nắng gần chính ngọđang chói chang. Anh nhắm nghiền đôi mắt váng vất vì nắng, đứng nghỉ một lát cho lòng dịu lại. Rồi anh lấy điện thoại, gọi cho máy di động củaLa Tinh Tinh.
Anh vừa bấm số xong, không ngờ máy di động của LaTinh Tinh có ngay tín hiệu. Anh nghe từng hồi chuông ngân lên, nhưngnàng không nghe máy. Hàn Đinh cất điện thoại di động, lủi thủi bước vàoga tàu điện ngầm. Đã trưa, nhưng hành khách vẫn đông đúc như thường. Anh cố ý lần tìm bóng dáng La Tinh Tinh trong đám đông, dù vẫn biết rằngnhư vậy là vô ích. Anh lên chuyến tàu đi về phía đông. Lúc đi qua gaPhục Hưng Môn, anh ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí, không cả một cái nhướng mắt. Anh cảm thấy đã quá mệt mỏi. Dường như bao sức lực của anhtrong ngày hôm nay đều đã cạn kiệt trên chuyến tàu ngược xuôi này.
Đến ga Sùng Văn Môn, anh xuống tàu.
Xuống tàu xong, anh đi thẳng về nhà.
Anh không ăn trưa.
Anh chẳng còn tâm trí đâu để ăn! Anh không hề thấy đói.
Về đến nhà, anh lại lấy máy bàn gọi di động cho La Tinh Tinh một lần nữa.Anh đoán La Tinh Tinh sẽ không nghe máy, nhưng vẫn gọi cho nàng, cốt đểnàng biết anh đã về nhà. Thế nhưng, đến ngay cả mục đích ấy, anh cũngkhông thể thực hiện được. Nàng đã tắt máy. Những gì La Tinh Tinh thểhiện đã đủ để chứng minh, chắc chắn có chuyện xảy ra giữa nàng và tênhung thủ giết người. Quan hệ giữa họ hiển nhiên không phải là mối quanhệ mà Hàn Đinh vẫn mong đợi là bạn thân hay bạn học gì đó!
Ánhnắng chính ngọ chỉ còn rớt lại một vệt sáng trên bệ cửa sổ phòng khách.Căn nhà chợt trở nên ảm đạm, tối tăm. Nhưng đến ngay cả vệt sáng chóimắt trên bệ cửa sổ ấy, dường như, cũng không hiện hữu trước con mắt HànĐinh. Lòng anh đang thổn thức, tự hỏi: “Mình còn cần một người con gáinhư thế sao? Mình còn cần một người con gái bạc bẽo, không chung thủy ấy sao?” Khi lòng anh bật ra câu hỏi như thế, cũng là lúc tiếng nghẹn ngào kìm nén bấy lâu trong ngực anh cũng vỡ òa. Nhưng anh nhanh chóng kiềmchế được cảm xúc. Anh lau nước mắt, ra lệnh cho mình không được khóc vìmột người con gái như thế!
Để kiềm chế sự mềm yếu của mình, HànĐinh quay trở lại với đường phố ồn ã, nhộn nhịp. Từ Sùng Văn Môn, bướcchân anh mụ mị đi về hướng bắc, mãi cho đến khi ra tới đại lộ Trường Anrộng thênh thang. Lúc này, anh quyết định đi sang hướng Tây. Phía tây là Thiên An Môn - điểm chính giữa của cả đại lộ Trường An và cũng là củacả thủ đô Bắc Kinh. Anh cứ thế đi bộ tới Thiên An Môn. Trừ một lần đi du lịch ba-lô tới núi Thái Sơn vào dịp nghỉ hè hồi học đại học, anh chưabao giờ đi bộ suốt một quãng đường dài như thế. Anh đứng một lát dướilầu thành Thiên An Môn, rồi mua vé vào Công viên Trung Sơn. Nơi đây rấtít du khách. Sự vắng vẻ, tĩnh lặng làm anh bình tâm trở lại. Anh cố lấylại sự tư duy của lý trí. Suy xét kỹ càng từ đầu chí cuối mọi biểu hiệncủa La Tinh Tinh kể từ sau khi anh bắt gặp kẻ giết người ở ngã tư SùngVăn Môn. Suy xét xong, anh thấy phẫn nộ tột bực, cảm giác không thể nàochịu nổi. Anh nghĩ, phải chấm dứt thôi. Nhưng khi vừa ý thức được rằnghai chữ “chấm dứt” gần giống như là một quyết định, tim anh chợt bànghoàng, run rẩy. Anh thử gắng sức nói ra thành lời hai chữ ấy, nhưngkhông thể. Trong sâu thẳm trái tim anh như có một thanh âm khác đangngoan cố kêu gào anh níu kéo một thứ gì đó. Thanh âm hỗn tạp, mơ hồ ấygợi lại từng câu chuyện trước đây giữa anh và nàng, từng khoảnh khắc vui vẻ giữa anh và nàng, từng câu nói nhỏ nhẹ, từng mong đợi khát khao,từng nụ hôn nồng cháy... Đó là mối tình đầu của anh! Cảm giác của mốitình đầu và sự thiêng liêng của nó không thể nào xóa nhòa và dễ dàngthay đổi. Chẳng lẽ, từ bỏ nó nhẹ nhàng như thế? Chẳng lẽ, thật sự khôngthể cứu vãn nổi? Chẳng lẽ, thật sự không thể quên đi chuyện buồn bấtchợt này để bắt đầu lại từ đầu?
Anh vào công viên Trung Sơn bằngcửa chính và đi ra bằng cửa sau. Lúc ra khỏi công viên, bước chân anhnhẹ nhõm, dõng dạc hẳn. Cuối cùng, tình cảm đã chiến thắng lý trí. Anhnghĩ kỹ rồi, anh không thể sống vì một mớ lý trí rỗng tuếch và thói sĩdiện nhất thời. Với anh, thứ đáng giá nhất và thiêng liêng nhất chính là niềm hạnh phúc mà anh đã dành được và có được.
Anh gọi một chiếc taxi rồi về nhà. Trên đường về, tâm trạng anh không còn nặng nề nhưtrước. Anh không bảo tài xế đánh xe đưa anh về tận cửa khu nhà, mà bảocho anh xuống ở ngay ngã tư Sùng Văn Môn. Anh vào khu chợ cạnh ngã tưmua các loại rau, quả La Tinh Tinh thích. Anh quyết định, về nhà sẽ đích thân xuống bếp làm bữa tối cho anh và nàng. Thậm chí, anh đã nghĩ rằng, tối nay, nếu La Tinh Tinh về nhà và không muốn giải thích với anh, anhcũng sẽ quyết không chủ động hỏi nàng về câu chuyện ban sáng.
Vừa về đến nhà là anh bắt tay chuẩn bị cho bữa tối. Anh thấy vững tâm vàhài lòng trước sự độ lượng, khoan dung của mình. Có thể hoặc dám tha thứ cho người khác, đó là sự nhẫn nhịn chỉ có ở kẻ mạnh, là phẩm chất tốtđẹp chỉ có ở người tài năng. Anh không biết, mình nghĩ như vậy có phảilà phép thắng lợi tinh thần của AQ hay không, nhưng cho dù thế nào chăng nữa, thì biết độ lượng, khoan dung cũng là tượng trưng cho sự chínchắn, trưởng thành.
Anh chuẩn bị bữa tối thịnh soạn này thật tỉmẩn, công phu. Tần một con gà béo, rồi lấy nước tần gà nấu củ cải và rau cần - đây là món gia truyền của mẹ anh bao năm nay. Anh làm cả món giáđỗ xào thịt thái chỉ, cá rán chua ngọt. Sáu giờ rưỡi tối, cơm vừa chíntới. Đoán La Tinh Tinh cũng sắp về, anh liền bày biện món ăn ra bàn.Trông thật ra trò. Xong xuôi, anh rửa tay, ngồi trên ghế sofa xem ti-vi. Thực ra, chỉ là hướng mắt lên màn hình ti-vi, còn con tim anh đang thấp thỏm đợi nàng mở cửa.
Trời sắp tối. Hàn Đinh đã xem xong bản tin thời sự của Đài truyền hình trung ương, nhưng La Tinh Tinh vẫn chưa về. Thức ăn trên bàn nguội ngắt. Hàn Đinh mấy lần mở cửa ngóng ra ngoài,nhưng vẫn không nghe thấy bất kỳ một động tĩnh gì từ phía cầu thang. Tám giờ tối, anh gọi vào máy di động của La Tinh Tinh. Điện thoại vẫn tắt.Đến mười giờ đêm, Hàn Đinh mới chịu nghĩ rằng, có lẽ nàng sẽ không về.
Mười giờ rưỡi tối, không thể nhẫn nại thêm được nữa, Hàn Đinh quyết định rangoài tìm nàng. Nơi anh đến và cũng là nơi duy nhất anh có thể đến vẫnlà nhà cô người mẫu ở cầu Tam Nguyên. Lúc anh đi taxi đến cầu Tam Nguyên và tìm được căn nhà mái bằng xinh xắn của cô người mẫu, đã là lúc hầuhết người dân Bắc Kinh đều đã tắt đèn lên giường đi ngủ.
Cánh cửa vừa mở ra, anh đã nhìn thấy La Tinh Tinh đang ngồi trên giường nhà cô bạn.
Người mở cửa là cô gái làm nghề người mẫu giống La Tinh Tinh. Vừa nhìn thấyHàn Đinh đứng ngoài cửa, cô ta liền thở phào, ngoái đầu lại nhìn La Tinh Tinh, bảo:
- Cậu xem, anh ấy đến đây này.
La Tinh Tinh nhìn Hàn Đinh giây lát, rồi lại hướng ánh mắt sang nơi khác.
Cô bạn người mẫu quay sang nói với Hàn Đinh:
- Hai người vốn rất hòa thuận với nhau cơ mà, sao hôm nay lại cãi nhauthế? Tinh Tinh nó thật thà lắm. Ngày thường, anh chịu khó nhường nhịn nó một chút.
Hàn Đinh không đáp lời cô bạn. Anh nhìn La Tinh Tinh:
- Tinh Tinh, về thôi em.
Cô bạn cũng chêm vào:
- Tinh Tinh, cậu vẫn khoe với mình là hai người hạnh phúc lắm cơ mà. Mình ngưỡng mộ hai người lắm. Kể cả lúc hai người giận nhau, mình vẫn ngưỡng mộ. Thì đấy, ban sáng vừa mới chành chọe nhau tí chút. Buổi tối, ngườita đã lặn lội xa xôi như thế đến đây tìm cậu rồi. Nếu tớ mà cãi nhau với ai đó, thì thử hỏi, ai sẽ ngó ngàng đến tớ!
Rồi cô ta đi đến lay lay La Tinh Tinh:
- Cậu về đi, còn giận dỗi cái nỗi gì. Mau về cùng anh Hàn Đinh đi.
La Tinh Tinh không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Hàn Đinh cười cảm ơncô bạn người mẫu, rồi theo sau La Tinh Tinh ra khỏi khu nhà mái bằngthấp tè. Ra đến phố, Hàn Đinh gọi xe taxi, mở cửa xe bảo La Tinh Tinhlên trước. Nàng cúi đầu chui vào trong xe. Suốt quãng đường, nàng chỉnhìn ra ngoài cửa sổ. Hàn Đinh cũng không nói gì. Nhưng anh cố gắng đểcho vẻ mặt và động tác của mình thật dịu dàng, như muốn nói với nàngrằng anh đã tha thứ.
Hai người về đến nhà.
Lúc đang đi ở cầu thang, câu đầu tiên Hàn Đinh hỏi nàng là:
- Em đã ăn cơm chưa?
- Em chưa. - Nàng đáp.
Hàn Đinh mở cửa, bật đèn. La Tinh Tinh nhìn thấy ngay thức ăn bày biện trên bàn. Mặt nàng thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Ngay sau đấy, nàng cúi đầu đivào nhà vệ sinh. Bên trong phát ra tiếng nước chảy. Hàn Đinh vểnh tainghe ngóng. Lẫn trong tiếng nước chảy, anh nghe thấy tiếng nàng thútthít, lúc có lúc không. Đứng bên ngoài cửa phòng vệ sinh, lòng anh thẫnthờ. Không hiểu trong anh đang là thứ cảm xúc gì, cảm thông hay tứcgiận, đáng thương cho nàng hay đáng thương cho anh. Anh biết, con gáibây giờ còn ngang tàng, thích nổi loạn hơn cả đàn ông. Nhiều cô cùng yêu một gã chẳng có gì là đứng đắn. Báo chí từng đăng tải câu chuyện, mộtcô gái mười tám tuổi yêu một tên cướp ngân hàng. Lúc đọc chuyện ấy, HànĐinh một phen cảm khái, thấy con gái thời buổi bây giờ sao điên rồ hếtcả. Anh không thể ngờ, đến ngay cả một cô gái thật thà như La Tinh Tinh, cũng lại điên nốt!
Hàn Đinh lặng lẽ vào bếp, hâm nóng thức ăn,rồi lại bày biện ra bàn. Mười một giờ đêm. Anh và La Tinh Tinh ngồi đốidiện nhau, cùng ăn bữa tối chẳng hề dễ nuốt. Đây là bữa đầu tiên trongngày của Hàn Đinh kể từ sau bữa sáng. Anh đói rã rời. Ăn uống nhồmnhoàm, nhưng trong miệng chẳng hề có một cảm giác. Ăn xong, anh đangđịnh thu dọn bát đĩa, thì La Tinh Tinh cất tiếng.
- Để em rửa.
Hàn Đinh để nàng rửa bát.
Lần ấy, nàng rửa rất chậm. Hàn Đinh đợi nàng trong phòng khách. Anh chợtđổi ý, không muốn trì hoãn. Anh muốn nói chuyện thẳng thắn với La TinhTinh một cách nghiêm túc, chân thành, nhẹ nhàng. Anh không thể chấp nhận để một người con gái anh yêu thương hết mực bằng cả trái tim, khóc lócvì một gã đàn ông khác ngay trong chính căn nhà của anh.
La TinhTinh cuối cùng cũng rửa bát xong. Hàn Đinh biết, sở dĩ nàng lề mề nhưvậy là vì sợ nếu ra sớm sẽ phải đối mặt với sự chất vấn của anh. Nhưngrốt cuộc nàng không thể cứ ở mãi trong bếp. Nàng ra khỏi bếp. Không rõvì tay nàng đang ướt, hay vì lúng túng, mà nàng không biết phải đặt haitay mình vào đâu. Ánh mắt nàng vẫn lẩn tránh cái nhìn của anh, dù rằngcái nhìn ấy trông rất dịu dàng.
Hàn Đinh ngồi trên ghế sofa, hỏi nàng:
- Em buồn ngủ rồi à?
La Tinh Tinh lặng thinh, không đáp.
Hàn Đinh lấy tay vỗ vào ghế sofa:
- Em lại đây, ngồi với anh một chút, được không?
La Tinh Tinh bước tới. Nhưng nàng không ngồi sát Hàn Đinh như yêu cầu của anh, mà ngồi trên một chiếc sofa khác chếch phía anh.
Hàn Đinh nói:
- Mình sống với nhau đã hơn nửa năm rồi. Cuộc sống ngày nào cũng lặp đilặp lại như thế, quả cũng tẻ nhạt. Có phải từ lâu em đã chán ngấy cảnhsống với anh rồi, phải không? Nếu thấy chán, lẽ ra em nên nói sớm choanh biết, để anh nghĩ cách điều chỉnh. Chẳng hạn, hai đứa mình cùngchung sức làm một việc gì đó. Hay, kể cả là hai đứa mình sống tách nhaura một thời gian. Em ở đây, còn anh qua ở chỗ bố mẹ anh. Sống riêng nhau một thời gian cũng có khi giúp hai đứa có lại được cảm giác mới mẻ.
Mắt nàng đỏ hoe, nhưng không khóc. Giọng nàng khản đặc. Lúc nói, hơi thở nàng mang theo cả sự sợ sệt, run rẩy cố kìm nén.
- Em không... Em không hề chán. Hàn Đinh, em biết, anh rất tốt với em.Anh là người tốt nhất với em kể từ sau khi bố em mất. Thật sự, em rấtmuốn cảm ơn anh thật nhiều, thật nhiều. Thật sự, em cũng rất muốn tốtvới anh. Rất muốn ngày ngày sống bên anh như trước đây, để anh chăm sócem và cũng là để em chăm sóc anh. Nhưng em... Nhưng bây giờ, em thật sựkhông biết phải làm thế nào...
Mắt của Hàn Đinh cũng ươn ướt. Bởi hai ngày nay, cho dù đã chứng kiến những cảnh gì, thì anh cũng khôngngờ được rằng, La Tinh Tinh sẽ nói những lời này với anh trong trạngthái đau khổ như vậy. Anh run rẩy:
- Ý em là, sau này, chúng mình không thể sống chung với nhau nữa, đúng không?
La Tinh Tinh không trả lời. Nhưng chẳng hiểu sao, Hàn Đinh lại tưởng như nàng đã trả lời rồi:
- Vì người con trai ấy, đúng không? - Anh hỏi tiếp: Em không muốn sốngvới anh, có phải vì em đã gặp một người con trai khác? Em thấy người ấytốt hơn anh, thú vị hơn anh, có đúng không?
Giọng nói của anh cóphần xúc động. Anh thấy La Tinh Tinh mấp máy miệng muốn nói điều gì đó,muốn đưa ra lời giải thích, nhưng anh đã không thể nhẫn nhịn được nữa.Anh không thể kiềm chế được niềm xúc động kìm nén đã lâu. Anh không đểLa Tinh Tinh nói, không muốn nghe nàng giải thích. Anh nói liền mộtmạch:
- Em có biết người em thích ấy là ai không, hả? Anh khôngthể ngờ trái đất lại quá nhỏ bé như vậy. Chính anh ta, người mà em thích ấy, là kẻ đã giết Tứ Bình, em biết không? Anh ta giết Tứ Bình nên mớiđẩy bố em vào chỗ chết, làm cho gia đình em người mất nhà tan! Khiến cho em không còn một người thân thích trên cõi đời này! Bây giờ, anh ta lại đến dụ dỗ em. Anh ta là một tên tội phạm bỏ trốn đang bị truy nã, em có biết không? Anh ta đã là kẻ cùng đường. Lẩn trốn, chui rúc hơn nămtrời, thử hỏi, anh ta còn tâm tư để nói chuyện yêu đương với em không?Có không? Anh ta chỉ muốn lợi dụng em để em bảo vệ anh ta, giúp đỡ anhta mà thôi, em có biết không?!
La Tinh Tinh trào nước mắt. Ngaykhi nghe câu chất vấn đầu tiên của Hàn Đinh, nàng đã khóc. Nhưng, giọtnước mắt của nàng không hề nói thay cho sự sửng sốt và hối hận của nàngmà Hàn Đinh muốn thấy. Ngược lại, nó mách bảo anh rằng, nàng đã sớm biết tất cả những gì mà anh vừa nói! Nhưng Hàn Đinh vẫn nhấn đi nhấn lạicâu: Em có biết không? Em có biết không? Sự chất vấn của anh giờ đây chỉ còn là để bày tỏ một sự phẫn nộ. La Tinh Tinh cuối cùng đã khóc thànhtiếng. Nàng vừa khóc, vừa nói với Hàn Đinh:
- Không phải thế. Anh ấy bị oan. Em hiểu anh ấy. Anh ấy không bao giờ giết người. Anh ấy là người rất tốt, rất tốt...
Hàn Đinh vụt đứng thẳng dậy. Anh gào lên phẫn nộ:
- Làm sao mà em hiểu anh ta? Em dựa vào cái gì để bảo là em hiểu anh ta?
La Tinh Tinh òa lên tức tưởi:
- Anh ấy là bạn trai em! Bạn trai em!
Thấy Hàn Đinh bàng hoàng không thốt được lời nào, La Tinh Tinh nghẹn ngàotrong tiếng nấc. Nàng như đã sức cùng lực kiệt, không còn sức để nóitiếp:
-... Anh ấy, anh ấy là bạn trai cũ của em...
Hàn Đinh ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh như đã hiểu ra tất cả. Khi đã hiểu ra tất cả, anh chợt im lặng.
La Tinh Tinh cũng im bặt tiếng khóc. Có lẽ, nàng cũng ý thức được một cách rất bản năng, rằng không thể khóc vì một người đàn ông khác trước mặtngười đàn ông đang yêu mình. Tiếng khóc bị nàng kìm nén trong lồng ngực, biến thành hơi thở gấp gáp, đứt quãng:
-... Anh ấy, anh ấy tốtvới em, tốt lắm, em không thể nào quên anh ấy... Cũng giống như, anh rất tốt với em, nên em cũng sẽ không thể nào quên anh được...
Trướcnhững giọt nước mắt của La Tinh Tinh, Hàn Đinh dường như đã trở thànhmột kẻ câm lặng. Anh không tìm được lời nào để giải thích cho mọi thứđang diễn ra trước mắt. Anh không phân biệt được La Tinh Tinh đang đúnghay đang sai. Anh không thể an ủi được nàng, cũng như không thể vỗ vềđược chính mình. Anh chỉ thuận theo mớ suy nghĩ đang rối rắm trong đầu,lẩm bẩm mấy lời trách móc như đang nói với chính mình:
- Bây giờ, em vẫn còn yêu anh ta, đúng không?... Vậy thì tại sao, tại sao em lại chung sống với anh?
- Anh ấy đã rời khỏi em. Anh ấy bị oan, nhưng nhất thời không biết phảibiện minh cho mình thế nào, nên anh ấy đã rời khỏi em. Anh ấy sợ làmliên lụy đến em. Anh ấy luôn sợ làm liên lụy đến em...
- Tất cảđiều này là do anh ta nói với em, đúng không? Tinh Tinh, em đã trưởngthành, nhưng sao em có thể nhẹ dạ tin lời người khác! Chẳng lẽ, không có chứng cứ mà bên công an họ lại bắt anh ta sao? Anh làm ngành luật, anhbiết, một khi công an đã truy nã và bắt anh ta, thì chắc chắn, họ phảicó đầy đủ chứng cứ! Chẳng lẽ, em chỉ tin vào lời giải thích của anh ta,mà không tin vào pháp luật sao!
Hàn Đinh không ngờ rằng, anh vừadứt lời, La Tinh Tinh liền đột nhiên rời khỏi ghế sofa, hai chân nàngquỳ trước mặt anh. Nàng ôm lấy hai đầu gối và hai tay anh, nước mắt vắtra nụ cười van lơn:
- Hàn Đinh, anh làm về luật, anh là luật sư.Chắc chắn anh quen biết người bên công an và bên tòa án. Anh có thể bàochữa cho anh ấy được không? Anh ấy là người tốt thật mà. Em hiểu anh ấy. Hàn Đinh, anh hãy tin em, dù chỉ một lần, được không anh?
HànĐinh lắc đầu. Anh gạt La Tinh Tinh ra rồi đứng lên. Anh không muốn tiếptục phải chứng kiến ngấn lệ giàn giụa trên khuôn mặt nàng. Chúng làmbong lớp phấn trên da nàng, khiến khuôn mặt trái xoan xinh xắn của nàngtrở nên lem luốc.
Hàn Đinh lạnh lùng:
- Anh ta là tội phạm giết người. Khi anh ta đã phạm phải tội ác tày trời như thế, thì dù emquen biết ai, dù ai bào chữa, anh ta cũng đều khó thoát khỏi cái chết.Giết người phải đền mạng, đấy là luật thép! Không ai có thể cứu nổi anhta đâu!
La Tinh Tinh vẫn quỳ trước sofa, tiếp tục khóc lóc, van xin:
- Anh hãy giúp anh ấy, coi như là vì em, được không anh? Coi như em cầu xin anh, được không anh?
Không biết lửa giận từ đâu tràn tới, Hàn Đinh thẳng tay gạt phăng lọ hoa trên bàn xuống đất. Anh không muốn kìm nén nỗi ấm ức, tức tưởi chất chứatrong lòng bấy lâu nay thêm một giây phút nào nữa. Tiếng vỡ chát chúacủa lọ hoa xuống nền nhà làm khuôn mặt La Tinh Tinh tái dại. Tiếng khócnàng câm bặt. Đôi mắt sợ hãi mở to nhìn anh. Kể từ khi Hàn Đinh và LaTinh Tinh quen nhau đến nay, chưa bao giờ anh nổi nóng trước mặt nàngnhư thế. Những gì anh thể hiện trước nàng luôn là hình ảnh một anh thưsinh hiền lành, một người con trai dịu dàng, tốt bụng, cần kiệm, nhẫnnhịn. Mặc dù dáng vẻ sợ hãi của La Tinh Tinh khiến Hàn Đinh chợt dấy lên niềm thương cảm với nàng. Nhưng sự uất hận và lửa giận trong anh vẫntrào ra ngoài theo quán tính:
- Cô bảo tôi hãy vì cô, thế nhưngthử hỏi, cô có vì tôi không? Tôi yêu cô là thế, toàn tâm toàn ý yêu côlà thế. Vậy mà vừa gặp người tình cũ, cô đã lại sà ngay vào vòng tayhắn. Ngày nào cô cũng lén lút hẹn hò với hắn, cô tưởng tôi không biếthay sao! Cô nghĩ, tôi chẳng biết cái đếch gì hết, đúng không! Tôi nóicho cô biết, tôi biết hết! Nhưng tôi sợ cô bẽ mặt. Tôi sợ lòng tự ái của cô bị tổn thương. Tôi biết, nhưng không nói với cô. Tôi chịu đựng mộtmình. Buồn lắm, đau lắm, nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn! Tôi yêu cô là thế, vậy mà, cô...
Hàn Đinh bật khóc vì xúc động, tức tưởi. Anh nấc nghẹn:
-... Nhưng cô đã làm những gì sau lưng tôi? Hắn ta giết người, cô cũngmặc. Cô... Cô còn bảo tôi thay cô đi cứu hắn ta! Tôi có lý do gì để cứuhắn ta? Lý do gì? Hay vì lý do cô yêu hắn ta, không nỡ để hắn ta chết,có phải không? Hả?
La Tinh Tinh quỳ trước ghế sofa, cúi đầu nghe, lặng thinh không đáp. Hàn Đinh nhìn thấy nước mắt nàng nhỏ từng giọtxuống chiếc đệm trên ghế sofa. Anh thấy mềm lòng, nhưng đồng thời, anhcũng nghĩ đầy uất hận, rằng, tất cả việc này là do nàng gây ra! Anh đứng dậy, dằn từng bước vào trong phòng đọc sách. Cánh cửa đóng đánh “rầm”.
Đêm ấy, La Tinh Tinh rời bỏ căn nhà của anh. Lúc nàng đi, anh biết, nhưngkhông ra khỏi phòng đọc sách để ngăn nàng lại. Sau tiếng đóng cửa đầy uoán ấy, phòng khách yên ắng không một tiếng động. Mãi lâu sau, anh mớira khỏi phòng đọc sách. Anh cứ ngỡ La Tinh Tinh sẽ để lại một mảnh giấyđầy đau thương thay cho lời từ biệt giữa nàng với anh, nhưng anh tìm mãi không thấy. Cả căn nhà không một tiếng động. Cả tòa nhà cũng không mộttiếng động. Yên tĩnh tột cùng. Cô độc tột cùng. Lúc ấy, Hàn Đinh mới ýthức được rằng, đã quá nửa đêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]