'Ngươi đã suy nghĩ xong chưa? Ta đợi ngươi lâu quá rồi đó.'
Nói với Hồ Thái Đức rằng còn có chuyện muốn nói riêng với Vương Đỉnh Hoa nên để cậu ta rời đi trước xong kéo cô vào phòng của mình. Vừa vào nàng đã vội đóng chặt cửa, áp sát đối phương vào tường thầm hỏi chuyện. Vẫn là nói chuyện nhưng bây giờ nó lạ lắm, thịt sát thịt da sát da, môi thì sát môi. Vương Đỉnh Hoa đẩy nàng ra rồi thở gấp.
'Ta.. không được, không làm chuyện này với ngươi được.'
'Tại sao? Vì ta không xứng đáng?'
Lưu Tuyết Khuê bắt lấy cánh tay của cô rồi kéo về phía của mình. Vương Đỉnh Hoa đỏ mặt quay sang chỗ khác.
'Không phải..'
'Thực sự mà nói, ngay lần đầu gặp ngươi ta cảm nhận được sự quen thuộc ở ngươi, gương mặt ấy, giọng nói ấy, dáng người ấy ta đều thấy rất quen như thể đã từng gặp nhau. Tuy ta thấy tính cách của ngươi khác xa với cảm nhận của ta nhưng ta không quan tâm mà vẫn muốn tiếp cận. Muốn được học hỏi tài năng của ngươi là một phần, chín phần còn lại là ta rất thích ngươi.'
Lưu Tuyết Khuê thỏ thẻ giãi bày tình cảm với đối phương, tay vẫn nắm chặt không muốn người này trốn tránh mình. Nghe được nỗi lòng từ mỹ nhân trước mặt, Vương Đỉnh Hoa không sao có thể bình tĩnh được, trong lòng như trống gõ múa lân, không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
'Vậy ngươi ngoài ghét ta ra, ngươi thấy ta là người như thế nào?'
Lưu Tuyết Khuê xoay mặt của tiểu thư Vương lại đối diện với mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-ngo-chon-am-ti/931390/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.