'Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.'
'Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.'
Vương Đỉnh Hoa ngồi bên cửa sổ đang ngâm thơ thì có một giọng nói khác ngâm cùng mình. Cô xoay người lại nhìn là Lưu Tuyết Khuê, nàng mỉm cười nhìn cô rồi đi đến bên cạnh.
'Đây là bài thơ mà ta rất thích của Thôi Hiệu.'
'Hoàng Hạc Lâu là một bài thơ huyền thoại của Thôi Hiệu, ai chẳng biết đến chứ.'
Lưu Tuyết Khuê gật đầu rồi kéo Vương Đỉnh Hoa về giường nằm.
'Sao cũng được nhưng ngươi phải lo cho mình trước đã.'
'Ta hết bệnh rồi kia mà? Đã ba ngày rồi, ngươi mau đưa ta đi dạo đi.'
'Không được, trời vẫn còn rất lạnh sức khoẻ ngươi lại không được tốt nhỡ đâu bị cảm nặng hơn nữa. Nghỉ ngơi tầm hai ba ngày rồi ngươi muốn phá làng phá xóm cũng không muộn.'
Vương Đỉnh Hoa nghe xong liền không hài lòng, nhếch mép nhìn nữ nhân trước mặt.
'Hay là ngươi đang thất hứa với ta liền tìm lý do chối tội?'
'Ngươi muốn nghĩ sao thì tùy chỉ cần ta biết mình không như vậy là được.'
Lưu Tuyết Khuê chợt che miệng ho vài cái làm cô giật nảy mình. Nghĩ rằng mình đã lây bệnh cho nữ nhân này nên lập tức kêu đại phu vào khám cho nàng.
'Ta không sao mà, chẳng qua ra ngoài trong lúc trời lạnh thôi.'
Được đại phu chẩn đoán không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-ngo-chon-am-ti/931383/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.