Về phần Lưu Tuyết Khuê thì vẫn như thường ngày khiêm tốn và chăm chỉ, sợ rằng vốn hiểu biết của mình thua xa vị tiểu thư kia nên đã không kể ngày đêm chăm lo đọc sách, nàng thì không đặt nặng hoá vấn đề nên trông rất thong thả và thoải mái.. ai như Vương Đỉnh Hoa gồng mình đến hoa cả mắt rồi!
Ngón tay ngọc ngà, thon dài của Lưu Tuyết Khuê lật từng trang sách liên tục cho thấy nàng đọc rất nhanh. Xung quanh cũng kha khá những quyển đã đọc, nàng tiếp thu hết mọi kiến thức mà bản thân mình có được từ những trang giấy vô tri này nhưng khi nhận lại là một kho tàng hoàn toàn rộng lớn. Vì có kinh nghiệm từ nhỏ nên nàng đã mau chóng nắm bắt được cốt lõi nội dung và đọc rất nhanh ngay sau đó, mặc kệ nó có bao nhiêu trang đi chăng nữa.
Đến khi trời trở tối thì mới chợt nhận ra mình đã ngồi ở đây từ khi ngủ dậy đến giờ, đôi mắt có chút mỏi vì phải chăm chú một thứ gì đó quá lâu. Khép quyển sách lại nàng đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Phải vệ sinh cơ thể và lấp đầy cơn đói bụng này, tránh để bản thân mệt mỏi thì ngày mai mới có sức mà cùng tiểu thư nhà họ Vương kia thách đấu được cơ chứ.
_________________
Nơi Thanh Lâu nhanh chóng được lắp đầy những chỗ trống, người dân khắp các nơi có điều kiện cũng đổ xô đến cùng mục đích để chứng kiến cảnh tượng thế kỷ có một không hai này, dường như người dân ở Lĩnh Cương có mặt đầy đủ và vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-ngo-chon-am-ti/931374/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.