' Quả thật là không biết điều mà, tiểu thư đã lên tiếng nói giúp cho vào bên trong mà cô ta lại không nể nang người dù chỉ một chút.. '
' A hoàn, dù gì đi chăng nữa ngươi cũng không được nói như vậy.. '
Lưu Tuyết Khuê nhắc nhở a hoàn bức xúc thay mình mà trách cái tên tiểu thư họ Vương kia, lúc đó nàng vô tình thấy họ đang khó xử ở cổng nên mới đi đến nói giúp một tiếng và chỉ muốn tận mắt thấy được tài năng của người này như trả ơn. Nhưng nàng lại không ngờ rằng Vương Đỉnh Hoa quá ngang bướng, thật không chút nể nang ai như lời a hoàn kia đã nói.
' Tiểu thư, người định đi đâu sao? '
A hoàn thấy vị tiểu thư không đi đúng hướng về nhà nên đã lên tiếng hỏi. Lưu Tuyết Khuê vẫn sải bước đi mà nhàn nhạt trả lời.
' Ta muốn đi dạo. '
A hoàn không ý kiến thêm chỉ biết đi theo sau tiểu thư của mình, Lưu Tuyết Khuê vì đang lúc ra ngoài nên đồng thời muốn khám phá nơi đây một chút. Từ khi đến vùng Lĩnh Cương, nàng rất ít khi ra ngoài vì đây không phải là thói quen của mình. Nàng chỉ thích đọc sách và chôn mình trong thư viện, số lần ra khỏi nhà cũng chính là muốn nhìn cảnh vật để vẽ tranh hay làm thơ, Lưu Tuyết Khuê đúng như cái từ gia giáo, tâm tĩnh như nước không chút vướng bận về chuyện gì.
' Ngươi xem cái cây này đi, nó thật lạ. '
Lưu Tuyết Khuê bỗng dừng lại, a hoàn nghe thấy cũng đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-ngo-chon-am-ti/931369/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.