Chương trước
Chương sau
' Một trăm mười chín, một trăm hai mươi... '
Vương Đỉnh Thất vừa cầm cây đi quanh các học trò của mình vừa đếm số lần hít đất của họ, Vương Đỉnh Hoa tuy là nữ nhân nhưng sức lực của cô cũng khiến người khác phải thán phục, vì không phải từ nhỏ đã được rèn luyện rồi hay sao? Hai trăm cái hít đất này là quá dễ với cô rồi. Nhớ đến lúc trước, lần đầu tiên bị hít đất một trăm cái Vương Đỉnh Hoa vừa tập vừa bị người đàn ông kia cầm cây đánh mỗi khi gục xuống nhưng nếu đã quen thì hai trăm cái là con số nhỏ với Vương Đỉnh Hoa cô.
Chỉ là hôm nay bị thương nên hơi khó khăn một chút thôi nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành xong hai trăm cái hít đất mà không bị ăn một cây nào thì xem ra Vương Đỉnh Hoa rất cố gắng rồi. Đi đến ao nước cô dội lên mặt mình cho bớt phần mệt mỏi sau đó lại đi về chỗ cũ.
' Từ hôm nay mọi người cần phải dốc sức tập luyện nhiều hơn vì địch dần đã liều mạn mất rồi. Đã rõ? '
' RÕ! '
Mọi người đứng nghiêm chỉnh đồng loạt nhận lệnh sau đó chia nhau ra mà tập luyện, ít nhất là một nhóm có hai người để đấu cùng với nhau các chiêu thức mà Vương Đỉnh Thất đã chỉ dạy.
' Cha! '
Vương Đỉnh Hoa đi đến chỗ của phụ thân mình.
' Con muốn học Thái Cực Võ Đai '
Vương Đỉnh Thất nghe con gái nói xong liền quay sang nhìn bằng ánh mắt bất ngờ, đây không phải là chiêu thức mà ông đã được một sư thầy chỉ dạy hay sao? Nhưng muốn học môn này là không phải dễ, đây là một môn võ thuật bắt buộc phải luyện khí công nhưng nếu không biết điều chế thì sẽ bị hành lại chính với người muốn luyện loại võ này.
' Không được. Nó không phải là thứ con muốn và không cần thiết để đem ra trận!'
Vương Đỉnh Thất từ chối, ông làm lơ con gái mình rồi bỏ đi.
' Nó chính là thứ con muốn! '
Vương Đỉnh Hoa đi theo quyết phải làm cho người đàn ông này chỉ dạy mình chiêu thức đó.
' Thế con biết gì về Thái Cực Võ Đai? '
Bị phụ thân mình hỏi, Vương Đỉnh Hoa ngập ngừng một lúc không biết phải nói như thế nào. Cô chỉ biết rằng loại võ này rất khó nhưng lại rất mạnh, thật ra Thái Cực Võ Đai là một chiêu thức bí ẩn chưa có ai biết rõ về nó.
Câu chuyện chỉ diễn ra trong một lúc vô tình, Vương Đỉnh Thất lúc bé đi lạc trước cửa chùa nên mới được nhận nuôi, trong quãng thời gian tu luyện cùng với các vị sư thầy. Không những ông được tĩnh tâm mà còn được tập luyện các loại võ theo môn phái Thiếu Lâm Tự, sau này ông từ đó mà sáng tạo ra cho riêng mình. Loại võ chỉ riêng Vương Đỉnh Thất biết!
Trong đó có chiêu thức Thái Cực Võ Đai. Vương Đỉnh Thất đã giữ nguyên trạng thái của loại võ thuật này.
' Đây là một loại võ mà nó có thể gây hại cho người tập luyện nhưng nếu như luyện thành công thì sẽ giúp cho người đó có sức khoẻ bền bỉ, dẻo dai. '
Vương Đỉnh Hoa đi theo cha mình đến ao nước mà nhìn ra xa.
' Nó yêu cầu con phải có sự kiên nhẫn, tuy thời gian luyện tập không phải là quá lâu nhưng nó sẽ mau làm ta từ bỏ'
Cô gật gù " Vậy con muốn tập luyện, nhất quyết không bỏ cuộc! "
Vương Đỉnh Thất từ từ nhìn sang người đứng kế bên " Con muốn giống cha, cứu cả thiên hạ. "
Đối với ông, thiếu nữ này tuy rất nhỏ bé trong mắt mình nhưng lại có sức kiên nhẫn và lòng quyết tâm thật to lớn. Vương Đỉnh Hoa từ nhỏ vốn là người sống rất tình cảm, không bao giờ bỏ cuộc, dạy một là một - hai là hai. Tuy những kẻ biết võ công thường là những kẻ rất ngạo mạn, liều lĩnh, đắc thắng nhưng riêng Vương Đỉnh Hoa không dùng võ lực mà đánh người vô tội, từ bé đã có ước ao muốn cứu thiên hạ giúp đem lại bình an cho nước nhà là điều rất đáng tự hào. Nhưng sức mạnh ấy quá to lớn, đôi lúc khiến Vương Đỉnh Thất ông phải khuất phục trước độ gan lỳ và dũng cảm này nên không bao giờ ông từ chối những yêu cầu hốc búa do con mình đề ra cả.
Vẻ bề ngoài gai góc, nghiêm chỉnh trước mọi tình huống nhưng sâu bên trong Vương Đỉnh Thất là người rất yêu thương gia đình. Có lúc bị con gái đổ thừa rằng tính cách của mình giống cha nhưng Vương Đỉnh Thất không bao giờ chối biện điều đó cả, Vương Đỉnh Hoa bề ngoài giống mẹ nhưng bên trong lại hoàn toàn giống ông.
' Ít tập luyện lại không được hay sao? '
Vương Đỉnh Hoa nhìn nữ nhân trước mặt càu nhàu mình từ nảy giờ mà vẫn mỉm cười như một tên ngốc. Không biết làm sao nhưng khi được công chúa điện hạ quan tâm Vương Đỉnh Hoa tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời này vậy. Thật kỳ diệu!!
' Sao ngươi mắng ta mãi vậy? Bộ thấy thân thể ta ngươi không chút động lòng à?'
Lưu Tuyết Khuê bặm môi tức giận, trên tay đang cầm tấm bông nhỏ để chấm thuốc lên vết thương, nàng liền nhấn mạnh vào làm cho người kia rít lên một tiếng, nhưng sau đó Lưu Tuyết Khuê lại dịu dàng chu mỏ thổi thổi vào chỗ bị mình mạnh tay.
Nhìn dáng vẻ đó, Vương Đỉnh Hoa bật cười xoa đầu nàng.
' Ngươi thật đáng yêu '
' Còn ngươi thì đừng có nháo nữa '
Lưu Tuyết Khuê sau khi chấm thuốc xong thì lấy vải quấn ngang từ vai này sang vai kia cho cô. Xong xuôi Vương Đỉnh Hoa mặc y phục trở vào.
' Ta hỏi thật nhé, bộ ngươi không thấy động lòng trước cơ thể của ta hay sao? '
Vương Đỉnh Hoa mặc xong, ngước lên nhìn bắt gặp được gương mặt đỏ ửng của công chúa điện hạ đang lẩn trốn bằng việc dọn dẹp dụng cụ chữa trị.
Vương Đỉnh Hoa mỉm cười thích thú trước độ đáng yêu của Lưu Tuyết Khuê, cô không chầng chờ gì nữa mà kéo tay nàng đến sà vào lòng mình.
Lưu Tuyết Khuê bất ngờ mà ngước nhìn thì hai gương mặt đã đối diện với nhau rồi.
' Công chúa điện hạ, có thể không khi ta muốn nói thẳng ra!? '
Vương Đỉnh Hoa đưa bàn tay của mình nâng niu gương mặt của người đối diện, chạm nhẹ vào bờ trán, đôi mắt sáng ngời như trăng sáng, chiếc mũi cao thanh tú và vuốt ve đôi gò má hồng hào này.
' Rằng ta đã có tình cảm với nàng mất rồi '
Vương Đỉnh Hoa kéo gương mặt ấy lại gần với mình và thì thầm vào cánh tai của nàng. Lưu Tuyết Khuê mặt mài đỏ ửng không sao kìm chế được bản thân mình, cơ thể nàng như lửa đốt mà nóng ran lên, ngực trái vẫn như thường ngày khi gặp Vương Đỉnh Hoa mà đập liên hồi gấp trăm lần bình thường. Nhưng khi cảm giác môi mình bị vật thể mềm mại kia chạm vào thì mọi suy nghĩ dường như không còn nữa, Lưu Tuyết Khuê đầu óc trống rỗng mà nhắm đôi mắt lại đáp trả nụ hôn ngọt ngào ấy.
Vương Đỉnh Hoa nhẹ nhàng mút lấy cánh môi dưới đỏ mộng của nàng, không gấp gáp không vồ vập mà dịu dàng làm cho người ta phải xìu lòng vì mình. Đúng thật, Lưu Tuyết Khuê càng hôn thì lại càng muốn hơn không sao có thể nuốt xuống cơn rạo rực đang thiêu đốt nàng ở bên trong. Đặt tay lên vai của Vương Đỉnh Hoa, nàng ưỡn thân mình và đáp trả nụ hôn một cách cuồng nhiệt hơn. Đây có lẽ là cảm giác "yêu" trong truyền thuyết rồi, Lưu Tuyết Khuê luồn tay vào trong tóc cô và xoa nắn hai cánh tai nóng ran, không ngoại trừ ai cả. Cả cơ thể của hai người ai cũng như nhau, cơn dục vọng càng lúc càng dâng cao hơn khi nụ hôn càng lâu dài hơn.
Dứt nụ hôn, Vương Đỉnh Hoa ngước nhìn gương mặt đỏ ửng đầy khả ái của vị công chúa trước mặt đang thở gấp vì hết hơi, cô thì thào vài tiếng đầy ma mị.
' Phải không khi công chúa cũng như ta? '
Lưu Tuyết Khuê khẽ gật đầu, nàng ưỡn thân mà ma sát với cơ thể của người mình đang ôm.
' Nếu như nói dối thì ta đã thích ngươi từ cái nhìn đầu tiên '
Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Vương Đỉnh Hoa mà nói tiếp.
' Còn sự thật là ta đã yêu ngươi từ lúc ngươi trình diễn múa kiếm '
Vương Đỉnh Hoa mỉm cười, vậy hoá ra từ trước giờ bản thân đã được công chúa điện hạ để ý mà không hề hay biết. Quả thật cả thế giới này không ai có thể sánh bằng Vương Đỉnh Hoa rồi, được giai nhân Lưu Tuyết Khuê yêu thì có khác gì là sự hạnh phúc khi chú cuội gặp được chị Hằng hay không!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.