Chương trước
Chương sau
Vương Đỉnh Hoa_ một vị tướng đánh đâu thắng đó, oai phong lẫm liệt đúng nghĩa con ông cháu cha. Cha cô là một quan tướng võ của triều đình thời Minh và vì yêu thích những đòn tấn công của cha mình, những trận bất phân thắng bại giữa các bậc thầy dạy võ hay quan lại với thích khách. Vương Đỉnh Hoa nhất quyết đòi cha mình dạy võ từ năm 5 tuổi và giờ đây, cái tên Vương Đỉnh Hoa đã vang danh khắp nơi không kém gì Vương Đỉnh Thất.
Quay lại vào thời gian năm cô 20 tuổi, đây là thời điểm mà cô được cha mình khen ngợi về võ công của mình. Vương Đỉnh Hoa được mời về cung để biểu diễn màn võ thuật sau bao nhiêu năm rèn luyện, mục đích chỉ để muốn ngồi ở chức quan võ giống cha mình để thay thiên hạ ra chiến trận đánh bại giặc. Vua Minh Triệu bị màn múa kiếm kinh công ấy làm cho khâm phục và muốn hấp dẫn hơn nên đã cho đòi các quan võ tập trung để bất phân thắng bại với Vương Đỉnh Hoa. Tất nhiên sẽ không ngoại trừ Vương Đỉnh Thất.
Công chúa điện hạ, con gái lớn của vua Minh Triệu_ Lưu Tuyết Khuê ngồi bên cạnh cha mình và hai người cũng không rời mắt khỏi cô gái đứng giữa sân đang cầm trên tay một thanh kiếm tầm thường, mà cứ ngỡ là một vị thánh khi vừa múa kiếm vừa thể hiện kinh công mà vẫn không biết mệt là gì. Tuy khoảng cách cũng khá xa nhưng vẫn thấy được dung nhan của người đó, diện mạo thật ưu tú, thanh tao, đầy khí chất làm cho Lưu Tuyết Khuê vô tình rung động mà không thể dời mắt.
Vương Đỉnh Hoa tuy sau một màn biểu diễn tài lẻ của mình chỉ một chút thấm mệt, liền được vua ban cho một trò chơi để làm cho cô càng trở nên thể hiện bản lĩnh mình hơn. Nhìn trước mặt là bốn vị quan võ trong đó có cả cha mình, bên cạnh đó còn có các quân lính. Vương Đỉnh Hoa nhếch mép lau đi mồ hôi trên trán.
Quân lính hô hào nhào đến nhưng chưa kịp ra tay đã bị người này đánh gục, tiếp đó là các quan võ xông tới với vũ khí trên tay như kiếm, giáo, thương. Vương Đỉnh Hoa đớp lấy ngọn giáo trên tay một vị quan võ, tay còn lại cầm cây kiếm sắc bén nhìn bọn họ sau một lúc đã mau thấm mệt. Còn bản thân cô vẫn còn sung sức mà đánh trả, dùng ngọn giáo chống lại cây thương dài ngoằn kia, Vương Đỉnh Hoa dùng kinh công và mau chóng hạ gục bọn họ.
Còn Vương Đỉnh Thất chứng kiến được màn tranh tài giữa con gái và các vị quan thì ông hết sức hài lòng với trận thắng của con mình. Còn bây giờ là màn đối đầu giữa hai cha con Vương Đỉnh Thất và Vương Đỉnh Hoa.
Cô quăng cây kiếm trên tay mình xuống đất chỉ chừa lại một ngọn giáo, bên kia Vương Đỉnh Thất cũng cầm một ngọn giáo tương tự.
' 15 năm khổ luyện, ta mong con không làm ta thất vọng '
Vương Đỉnh Hoa không nói gì mà nhào đến nhưng lại bị cha mình một cách nhẹ nhàng chống trả. Cho dù hổ phụ sinh hổ tử, nhưng vốn là hổ con vẫn không thể thắng nỗi cha mình. Vương Đỉnh Hoa rốt cuộc có học đến bao nhiêu vẫn không thể vượt qua người đàn ông này, không phải là Vương Đỉnh Thất là người chỉ dạy võ cho cô hay sao? Thế nào lại không đoán ra được những chiêu thức mà con mình sắp tấn công cơ chứ!?
Nhưng cho dù có thất bại, vua Minh Triệu vẫn hài lòng trước màn thắng của Vương Đỉnh Hoa với các quan võ còn lại. Tuy vậy nhưng cô vẫn chưa đủ khí chất để có thể ngồi vào vị trí quan võ ấy, chỉ bèn làm trợ thủ đắc lực cho cha mình và cũng chính vì vậy Vương Đỉnh Hoa chính thức tiến vào cung để làm việc.
....
Âm thanh thổi tiêu nhẹ nhàng, êm ái làm cho Vương Đỉnh Hoa bèn dừng lại mà tạm hoãn việc triệu tập của cha mình. Đứng bên hành lang nhìn ra, một cô gái với mái tóc dài đen huyền cùng bộ trang phục màu hồng nhạt làm toát lên vẻ thùy mị của người này hơn. Vương Đỉnh Hoa quên mất việc chớp mắt mà lo ngắm nhìn sợ rằng khi chớp mắt sẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc tuyệt vời nào đó.
' Thưa công chúa.. có kẻ nhìn người. '
Giọng nói của cung nữ kế bên làm cho người này phải dừng thổi tiêu mà quay sang nhìn. Vương Đỉnh Hoa vì bị bắt gặp, cô ngại ngùng mà gãi đầu đánh trống lảng bỏ đi nếu không thôi bị nói ra thì bản thân cảm thấy xấu hổ nữa.
' Này, đứng lại! '
Đó đích thị là công chúa Lưu Tuyết Khuê, và người kia là cái người mà hôm qua nàng đã tận mắt chứng kiến màn đấu kiếm tuyệt đỉnh đấy. Lưu Tuyết Khuê ra lệnh các cung nữ của mình lui xuống để chừa một mình nàng ở lại để cho tiện việc nói chuyện.
' Hôm qua ta đã tận mắt thấy ngươi múa kiếm, ta rất thích! '
' À.. cám ơn nhưng cho hỏi ngươi là... '
Lưu Tuyết Khuê to mắt nhìn người trước mặt, vốn dĩ danh của nàng lừng lẫy khắp nơi với độ nhan sắc và tài năng mà tại sao người này lại không hề biết? Chính điều đó làm cho vị công chúa này cảm thấy thich thú mà che miệng cười.
' Ta là công chúa Lưu Tuyết Khuê '
' Ơ.. thật ra là công chúa điện hạ sao? Thật tình ta không biết, xin ngươi bỏ qua '
Vương Đỉnh Hoa biết rằng người trước mặt là con gái của vua, vậy từ nãy giờ cô đắc tội với công chúa điện hạ vì dám tận mắt chứng kiến người này thổi tiêu mà chưa có sự cho phép nào.
' Không sao, khi nãy coi như đó là món quà ta tặng cho ngươi. Mừng ngươi vào cung '
Nhìn Lưu Tuyết Khuê mỉm cười với mình, nụ cười tựa như là trăng sáng làm cho Vương Đỉnh Hoa thất thần mà đứng đó. Nếu không có người đến gọi cô thì có lẽ Vương Đỉnh Hoa sẽ đứng đây ngắm nhìn cho đến xế chiều rồi.
' Thật ngại quá, ta phải đi rồi '
Lưu Tuyết Khuê gật đầu sau đó nhìn người kia bỏ đi mà trong lòng lại đập liên hồi khi nhớ lại cái ánh nhìn chằm chằm của người này. Vương Đỉnh Thất vì không thấy mặt mũi của con mình nên đã sai người trong đội tìm kiếm Vương Đỉnh Hoa, sau khi có mặt đầy đủ thì ông cũng chỉ dẫn mọi người tập luyện võ công.
...
' Cha, khi nào con mới được ra trận? '
Sau khi tập luyện xong cô nằm luôn tại chỗ để nghỉ ngơi, mỗi lần thực hiện các loại võ này Vương Đỉnh Hoa lại liên tưởng đến khung cảnh mình ngồi trên lưng ngựa, tay cầm thanh gươm mà đánh giặc. Nghĩ đến đã thấy mình oai hùng như thế nào rồi, huống hồ chi lấy chiến công về cho nước nhà, chắc chắn mọi người sẽ tự hào về cô. Vương Đỉnh Hoa cảm thấy thích thú và ước mơ được ra trận càng lúc trổi dậy mạnh mẽ hơn, chính vì điều đó đã thôi thúc cô cố gắng tập luyện đến hơn 15 năm vẫn chưa ngưng được sự khao khát này.
' Cho đến khi con vượt qua ta. '
Vương Đỉnh Thất ngồi thiền, đây là một việc mà ông thường làm khi mệt mỏi.
' Vậy có nghĩa là cả đời Vương Đỉnh Hoa này không được ra trận sao? '
Nghe cha mình nói như vậy cô liền bức xúc, thế nào mà bản thân lại có thể vượt qua người đàn ông này? Huống hồ chi Vương Đỉnh Thất vừa là người cha vừa là người thầy của mình, cô lại bị nhìn thấu đến cả trong gan trong tủy. Nếu đúng như lời ông ấy nói, nghĩa là suốt đời Vương Đỉnh Hoa không thể ra trận mà đánh giặc được.
' Không gì là không thể, con đừng nghĩ rằng 15 năm bỏ ra là đã thành công và sẵn sàng tiêu diệt địch. '
Vương Đỉnh Thất đứng dậy đi đến trước mặt con mình mà nhìn xuống.
' Với sự ngạo mạn ấy không chừng nó giết cả chính cả chủ nhân của nó '
Nhìn bàn tay cha mình đưa ra, Vương Đỉnh Hoa bắt lấy rồi được ông kéo lên. Cô phủi quần áo của mình rồi thở hắt.
' Không phải con thừa hưởng tính cách ấy từ cha hay sao? '
' Nhưng cũng phải tùy lúc, về! '
Vương Đỉnh Hoa nhìn bóng dáng cha mình mà thầm thán phục. Cho dù cả thiên hạ này có người tài giỏi hơn cả cái tên Vương Đỉnh Thất nhưng đối với cô, người đàn ông này vẫn luôn là bậc nhất võ công thiên hạ, không ai có thể sánh bằng. Tuy không chứng kiến được cảnh cha mình ở chiến trận nhưng nhìn dáng vẻ của ông cũng giúp cô liên tưởng ra được khung cảnh hùng vĩ đậm chất oai phong đó rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.