Cứ nghĩ quay lưng với quá khứ thì tâm sẽ không đau.
Hóa ra, đều chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Lầu son gác tía, giữa đình nở rộ một đóa liên hoa. Tì bà gieo thanh, âm trong âm đục tựa như tiếng than oán giữa hồng trần.
Gió nhẹ phất, mành lụa lung lay. Ngón tay thon dài tựa như nõn ngọc lả lơi nâng lên ly rượu, da thịt mềm mại như có như không kề cận áp sát. Khóe môi nâng lên, dung nhan âm nhu tinh tế nhẹ nhàng mỉm cười.
"Nhị thiếu gia, Ngọc nhi kính ngài!"
Dù có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa thì nam nhân vẫn là nam nhân, bất kể đối phương có bày ra tư thế phong tình vạn chủng gì, Bạch Lãng Vân chỉ thản nhiên tiếp nhận, không từ chối cũng không nhiều lời. Trái lại, người tự xưng là Ngọc nhi bấy giờ đang không ngừng thầm oán không thôi.
Người này là đầu gỗ sao? Hắn đã ám chỉ rõ ràng đến vậy mà người này còn hời hợt lạnh nhạt không nhìn tới, đây là xem thường sức quyến rũ của hắn không đủ?
Ngọc nhi cắn môi, chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục như bây giờ. Hắn dẫu sao cũng là đệ nhất danh bài của Di Hương quán, bình thường nam nhân tìm đến hắn, chưa chắc hắn đã có tâm tình đàn cho một khúc huống chi là tự hạ mình lấy lòng như thế này. Khó khăn lắm mới tìm được nam nhân hợp ý, nhưng phản ứng của y đối với hắn lại chẳng khác gì là mặt nóng áp mông lạnh. Thật làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-mong-khuynh-tinh/2462497/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.