Ta đời này sở cầu không nhiều.
Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Vui thì cười, buồn thì khóc.
Và, không cần lại một lần nữa si tâm.
"Phụ thân, ta kiên quyết không tán thành!"
Trong nhà chính trạch gia, Bạch Tư Mạc khuôn mặt khó coi, đối diện với tấm lưng nam trung niên phía trước, không khỏi nghiến răng căm hận.
Có lầm hay không? Y vì Bạch gia làm nhiều việc như vậy, không chỉ tiếp thu sinh ý rồi mở rộng ra nhiều phân nhánh khác, mà tiền đồ của Bạch gia trong tay hắn cũng xán lạn vô cùng. Ấy thế mà người phụ thân này lại không biết tốt xấu, đối với y vẫn một mực giữ thái độ không mặn không nhạt, thật là làm y tức chết đi được.
Gì mà để tên tiện nhân Bạch Lãng Vân kia chưởng quản xưởng tơ lụa chứ? Đây đúng là bức y tạo phản mà.
Nhìn ra bất mãn của Bạch Tư Mạc, Bạch Trung Sơn vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói.
"Mạc nhi, đừng cho là phụ thân không biết mấy năm gần đây ngươi đã làm chuyện tốt gì. Sở dĩ ta đối với ngươi mắt nhắm mắt mở, đều là vì mẫu thân quá cố của ngươi trước khi lâm chung đã cầu ta phóng cho ngươi một đường lui." Hắn đảo mắt, giọng không khỏi trầm xuống nhìn Bạch Tư Mạc mím môi:"Ngươi hại lão tứ hai chân phế bỏ, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, uỷ khuất thê nhi của hắn hai người cùng chịu tội. Lại hại ngũ muội của ngươi thất thân phải gả cho tri huyện đại nhân, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-mong-khuynh-tinh/2462493/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.