Giết, cũng là một loại độc chiếm
Tuyết Lạc Viêm chết, bởi vì y yêu hắn!
"Ngươi biết không? Trên đời này có một loại người, so với người khác càng muốn lạnh lùng nhẫn tâm hơn, so với người khác càng muốn tuyệt tình máu lạnh hơn, liền ngay cả người yêu thương mình nhất, cũng có thể tàn nhẫn xuống tay sát hại. Lãnh Cô Tuyệt, ngươi chính là loại người đó. Có lẽ đến chết Tuyết Lạc Viêm cũng không thể biết được, lí do thật sự mà ngươi giết hắn là gì."
Trong lương đình vắng lặng, từng lời nói vang lên tựa như mũi giao bén nhọn cứa vào tâm của người khác. Tô Cẩn nhìn nam nhân đang phát ra loại khí thế lãnh liệt trước mắt, không sợ hãi mà thẳng thắng vạch trần bộ mặt thật của y, dù rằng ngay sau đó hắn có bị giết chết đi chăng nữa.
Lãnh Cô Tuyệt là một người điên, sự thật này ngoài hắn ra thì không ai biết điều đó.
Năm Lãnh Cô Tuyệt năm tuổi, tận mắt chứng kiến phụ thân y, bấy giờ là Lãnh chủ Vô Song tiền nhiệm, một chưởng đánh chết mẫu thân y. Mà nguyên nhân đơn giản chỉ là vì, hắn nghi ngờ nàng qua lại với cấp dưới sinh ra nghiệt chủng là y.
Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng phụ thân của Lãnh Cô Tuyệt lại tàn nhẫn đến mức, ném y vào bầy dã thú bị bỏ đói lâu ngày, mặc cho y tự sinh tự diệt.
Năm đó, Tô Cẩn mới chỉ là một thị đồng nhỏ nhoi của nhị công tử Lãnh Hàn Tâm. Hắn mười tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-mong-khuynh-tinh/2462489/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.