Là ta sai sao?
Yêu y, là ta đã sai?
Ngoài vườn từng cặp chim sải cánh cất tiếng hót chào ngày mới, bình minh lên, đem từng vạt nắng kéo dài qua khung cửa sổ khép kín.
Ánh nắng của buổi sớm mai không xua đi được hàn khí thấm nhuần trong căn phòng, lạnh lẽo và an tĩnh đến mức không ai muốn đặt chân vào đây.
Bên giường, nam nhân sắc mặt khó coi, trắng bệch đến doạ người, đầu mày nhíu chặt tựa như đang bị mộng quấn thân không thoát ra được. Thình lình, nam nhân ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh hoàng chứa đựng sự khó tin.
"A!" Nam nhân khẽ rên một tiếng rồi nghiêng người sang bên, thân thể nhiều ngày vẫn ở trong trạng thái trì trệ, bởi vì hành động bất chợt của hắn mà dẫn đến từng hồi đau nhức. Nam nhân cắn môi, cực độ suy yếu khiến người tiếc thương.
Tay bất giác đặt ở vị trí giữa lồng ngực, hơi cử động một chút như đang tìm kiếm vết thương nơi đó.
Là mộng sao?
Trong mộng, hắn và Lãnh Cô Tuyệt trở mặt hoá địch thù.
Trong mộng, hắn bi thương lao vào kiếm của y.
Tiếng hét của Tiêu Dật văng vẳng như đâu đó còn bên tai.
Trong mộng, hắn đã chết rồi.
Phải, hắn là Tuyết Lạc Viêm!
Tuyết Lạc Viêm cười khổ. Đường đường là cung chủ của Di Nguyệt cung, nổi tiếng là lãnh huyết vô tình, là ma đầu người người kinh sợ, vậy mà lại bi lụy bởi đoạn tình ái cầu không được này.
Lãnh Cô Tuyệt. Hắn khẽ niệm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-mong-khuynh-tinh/2462479/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.