Đường đường là một vị tu sĩ có tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành lại bị một cô nương mới lớn "dạy đời" như thế. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi của Thiên Hạo biết để đâu? Đã thế còn liên lụy đến núi Ngọc Hồi.
Thiên Hạo vẫn đứng bên ngoài, nhìn ngắm vạn vật trên thế gian xinh đẹp này. Đôi mắt đượm buồn nhìn xa xăm, nhưng đôi mắt ấy không xác định được nó đang nhìn gì, vì chủ nhân của nó không hề quan tâm đến những thứ trước mắt, y chẳng qua là "nhìn cho có", rồi trong đầu chỉ toàn hình bóng về người mình yêu, một cô nương đặc biệt, không lẫn vào đâu được
Sương Ly từ đằng sau đi đến, nhìn thấy Thiên Hạo đang thất thần đứng đó. Cô nhẹ nhàng nói:
"Huynh lại nhớ đến cô ấy ư?".
Thiên Hạo vẫn im lặng, không nói một lời gì.
Sương Ly quay đầu nhìn ngắm xung quanh, ánh mắt đọng lại trên bầu trời xa xăm kia.
"Nhanh thật, mới đó đã mười năm rồi. Ta cũng đã quen biết với huynh được tận ấy năm rồi".
* Kể lại:
Mười năm trước, tức là cái năm mà biết bao sự đau thương, mất mát mà không từ gì có thể tả được. Đầu tiên là bi kịch Mộ Nhung bị tan nhà nát cửa vì một kẻ xa lạ, tiếp đến là chấp niệm lớn lao của Thiên Hạo, y đã tìm đủ mọi cách để có thể cứu sống Mộ Nhung, nhưng không được.
Vào cái hôm định mệnh ấy, cái hôm mà Mộ Nhung bị mất mạng trong lần đi tìm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-lai-quy-xuan/2694741/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.