Chương trước
Chương sau

Mấy ngày tiếp theo, Đường Hi vẫn đều đặn đến tầng hầm vận chuyển hàng, chính quyền đã đánh giá vụ buôn lậu này là cực kì nguy hiểm, thế nên không chỉ cô mà còn có một vài cảnh sát chìm khác tới đây.

Còn vì sao Đường Hi vẫn có thể đến đây, thì chỉ có thể nói là cô quá cứng đầu, hiện Lý gia cũng biết về nhiệm vụ của cô nên dù không đành lòng, họ vẫn cho cô đến đây.

Đường Hi đã kiên trì ở đây mấy ngày mà vẫn không thấy Cố Triết, làm việc đến cả người đều đau nhức a.

"Sau này làm nhiệm vụ ta nhất định phải ở hậu phương, lên tiền tuyến như này thật mệt quá đi."

[Đáng đời! Không phải cô tự nguyện sao?]

"Ta là ký chủ của ngươi đấy."

[Hừ, người trong mộng của cô tới rồi kìa.]

Đường Hi một mặt mộng bức.

Người trong mộng?

Bỗng cô nghe được ở phía xa một âm thanh quen thuộc.

"Hàng hóa vận chuyển thế nào?"

"Cố tổng, đã vận chuyển được hơn một nửa rồi ạ, đảm bảo kịp thời hạn."

Ôi mẹ ơi Cố tổng!

Anh rốt cuộc cũng đến a.

Biết tôi chờ anh mòn mỏi thế nào không!

"Chỉ là..." Âm thanh của người kia có vẻ chần chừ.

Cố Triết hơi nhíu mày, "Có việc gì?"

"Mấy hôm nay quản lí Trương không đến, đống giấy tờ và số lượng hàng vẫn chưa được cập nhật."

Nhắc đến vị quản lí này, trong lòng Đường Hi có hơi thông cảm, hẳn gã đang bị thẩm tra lấy lời khai ở cục cảnh sát đi.

Cô lặng lẽ tiến tới gần chỗ của Cố Triết hơn, sau lần này thì chính quyền hẳn sẽ có bằng chứng hắn có liên quan đến buôn lậu ma túy, lúc đó bắt hắn cũng không muộn.

"Hàng từ Châu Âu đã đến chưa?"

"Vẫn chưa đến, người của ta đã chờ sẵn ở các cảng biển, chỉ cần hàng tới là có thể đưa tới cho những đối tác khác."

"Tốt, tiếp tục chuyển hàng về đây, ngươi liên lạc với khách hàng đi."

"Vâng."

Đường Hi nghe xong cũng nắm bắt được đại khái, số ma túy này được chuyển đến từ Châu Âu, ngoài Cố Triết còn có những đối tác khác tiếp tay cho đường dây buôn lậu này, sắp tới ma túy sẽ được đưa đến tay khách hàng, tiền lời hẳn sẽ chia cho Cố Triết và các đối tác.

"Chậc." Đường Hi tặc lưỡi, chỉ vài hôm thôi mà khối lượng đã từ 8,8 tấn lên đến hơn 12 tấn, theo lời của bọn hắn thì lần nhập khẩu tiếp theo sẽ là ở trên tàu.

Rốt cuộc có bao nhiêu tấn đây?

[Tôi nghĩ tuyệt đối không dưới 20 tấn. Số ma túy này có khả năng chỉ bốc dở và tuồn một phần nhỏ ở nước ta sau đó sẽ tiếp tục được chuyển đến nơi khác.]

"A a a a, nam chính, tại sao ngươi lại trâu bò như vậy?!!"

[Nếu số hàng cấm này được tuồn vào trong nước, vậy vị diện này liền hỏng, nhiệm vụ của cô ngày càng khó hơn.]

"Đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của ta đó!!! Đừng có ép ta bỏ mạng ở chỗ này có được không?!"

Cô còn chưa sống đủ đâu!!!

[Từ bây giờ đến lúc giao dịch chỉ còn 7 ngày, cô sợ cái gì?]

"Ta không có sợ hắn, nhưng ngươi càng nói ta càng sợ đó."

Bỗng Cố Triết nhìn về phía một thiếu niên, hắn cảm thấy bóng lưng của người này rất quen mắt.

Đường Hi chợt rùng mình.

Hình như cô cảm nhận được một ánh mắt đang dán lên người mình.

[...Đường Hi, hắn đang nhìn cô kìa.]

Hả a a a?!!

Từ từ đã, chẳng phải cô vẫn đang là nam nhân sao? Tên Cố Triết này, hắn mọc mắt sau gáy à?!!

[Có lẽ do cô đặc biệt, hắn liếc mắt một cái liền nhất kiến chung tình thì sao?]

Đường Hi: @/^#♤&'#×;@%

Nhất kiến chung tình em gái ngươi!

Ông nội em gái nhà ngươi a!

1802 chắc chắn đang phun vào mặt cô!

Cố Triết càng nhìn càng thấy quen mắt, hắn tiến đến gần chỗ cô, Đường Hi thầm than lần này chết chắc rồi.

Hắn tốt xấu gì cũng cùng nguyên chủ lớn lên, nhưng hẳn là không thể nào ngay lập tức nhận ra cô đâu ha? Đường Hi kéo thấp mũ lưỡi trai, bưng thùng hàng thật cao để che mặt rồi tự nhiên bỏ đi.

"Cậu kia, đứng lại."

Đường Hi dừng bước, trong lòng không ngừng cầu trời cầu phật hắn đừng có chú ý tới cô.

Cô khó hiểu quay mặt lại, Cố Triết rất kiên định lặp lại một lần nữa, "Tôi đang gọi cậu đó."

Bất đắc dĩ Đường Hi phải đặt thùng hàng trong tay xuống, đi như bay đến trước mặt hắn.

Cô hạ giọng thật thấp, "Cố tổng, ngài gọi tôi?"

"Tôi đã gặp cậu bao giờ chưa?"

Đường Hi: ...

Cô diễn không đủ tốt sao???

"Cố tổng, có phải ngài nhầm người rồi không? Người như tôi làm sao quen biết được Cố tổng?!"

Cố Triết vẫn thấy kì lạ, "...Cậu tên gì?"

"Ngài cứ gọi tôi là A Cửu thôi, mọi người đều gọi tôi như vậy."

Cố Triết nhìn thiếu niên trước mắt, nghi hoặc, lẽ nào hắn sai rồi?

Lúc hắn định mở miệng nói thì 'tách' một tiếng, điện bỗng dưng tắt ngúm, Cố Triết đối với việc mọi thứ bất ngờ chìm vào bóng tối cực kì căm hận, hắn quát:"Có chuyện gì?!"

"Cố, Cố tổng, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa."

"Vô dụng!"

Hắn nóng nảy bước đến phòng quản sự, Đường Hi cũng cực kì bất ngờ.

"1802, có chuyện gì vậy?"

[...Cô nên hỏi may mắn của mình đi, cầu giao điện vì cô mà tự gạt xuống, tôi thật sự được mở mang tầm mắt mà.]

"...Quá khen."

Rất nhanh sau có những âm thanh văng vẳng.

"Các người làm ăn kiểu gì vậy, sao cầu giao tự dưng lại cúp?"

"Chúng tôi xin lỗi Cố tổng."

Huynh đệ, thật có lỗi với các anh.

***

Đường Hi kết thúc giờ làm, cô hí hửng xoay xoay cây bút ghi âm trong tay.

[Cô nghĩ tôi có nên cho cô kỹ năng stalk không?]

"Dẹp!"

Ra khỏi khu nhà hoang, Đường Hi liền bị một người nhào vào lòng, cô lảo đảo lùi vài bước, suýt thì ngã lăn ra đất.

Cái quỷ gì a?!!

"A Cửu A Cửu."

Đường Hi nghe thấy giọng nói này thì đỡ trán, thằng nhỏ này mấy hôm nay luôn túc trực ở đây đợi cô, cô vẫn chưa quen được việc lúc nào cũng có người bất thình lình xuất hiện gần mình.

"Dạ Ly, tôi nói cậu giống chó cậu liền biến thành chó thật đấy à?"

"E he he."

"Ngưng dùm cái, giọng cười của cậu đáng sợ quá."

Đường Hi đẩy cậu ra, nhưng Dạ Ly thật sự bám rất chặt, cô rốt cuộc lực bất tòng tâm.

Dù sao sau hôm nay cô cũng không trở thành A Cửu nữa, cho cậu đeo bám một lúc cũng không có gì.

Dạ Ly thấy mình không bị cô mạnh bạo vứt ra thì thấy kì lạ, "A Cửu, cậu không khỏe sao?"

"Tại sao cậu lại nói vậy?"

"Không phải bình thường cậu sẽ kéo tôi quẳng ra một góc, đánh vào đầu tôi sao?"

Đường Hi đau đầu, "...Cậu bị M à?"

Thằng nhỏ này không phải là một kẻ thích tự ngược đấy chứ???

"Không phải." Dạ Ly khẳng định rất kiên quyết.

Đường Hi bị ôm chặt tới ngạt thở, cô đánh một chưởng lên đầu của cậu. "Tên phiền phức này, buông ra."

Dạ Ly rốt cuộc buông ra, ôm đầu tủi thân, "Đau, đau. A Cửu à cậu mạnh tay quá rồi đó."

"..."

Đường Hi yên lặng nhìn thiếu niên 17 tuổi cô mới gặp được vài ngày này, cô biết vì sao mình cảm thấy gần gũi với cậu, Dạ Ly thật sự rất giống cô khi còn sống, nhưng khi đó cô không có người để ở bên cạnh, nên cô mới trở thành bạn của thằng nhỏ này, mong cậu không vấp phải sai lầm giống cô. Hiện tại cô sắp đi, nên muốn nhìn cậu thật rõ.

Ừm, cho dù nhìn bao nhiêu lần thì cũng phải khen, thằng nhóc này thật sự rất xinh đẹp, không phải kiểu mạnh mẽ của nam nhân, cậu nhóc lại quyến rũ giống nữ nhân hơn.

Một vẻ đẹp phi giới tính a.

"A Cửu?" Cậu ngờ nghệch nhìn cô.

Đường Hi đưa tay xoa đầu cậu, giống như một vị trưởng bối, nhẹ giọng nói:

"Dạ Ly, tôi phải đi rồi, sau này sợ là không thể gặp được cậu nữa."

"Ơ này, cậu muốn đi đâu?! Ít nhất cho tôi số điện thoại của cậu đi! Nếu không tôi sẽ không để cậu đi đó."

"...Dạ Ly, tôi sử dụng tên giả, hẳn là cậu biết tôi không ở đây lâu mà."

"Tôi cứ không để cậu đi đó."

Ở cuối con hẻm, Dạ Ly đứng chắn trước lối ra của cô, hoàng hôn ngày hôm đó phủ lên bóng hình của cậu một tầng ánh sáng nhạt nhòa, còn Đường Hi nép mình vào sau bức tường, luồng ánh sáng chỉ dừng lại trên nền đất, không chạm đến cô.

Giữa hai người như ánh sáng và bóng tối.

Là khoảng cách giữa người sống và linh hồn sao?

Đường Hi không hiểu những thứ này, nhưng cô rõ hơn ai hết bọn họ không thể nào chung đường mãi được. Cô chỉ là linh hồn, cơ thể vốn đã chết lâu rồi, không có những thứ như tương lai, hoài bão để theo đuổi. Ngược lại, Dạ Ly vẫn còn trẻ, còn nhiều thứ trên đời để cậu ta để tâm và phấn đấu, người như cậu không nên đi theo cô mới đúng.

Đường Hi đưa tay xoa xoa thái dương, "Dạ Ly, bộ cậu là trẻ ba tuổi hả? Tôi đã đến tạm biệt cậu chứ đâu có bỏ đi luôn đâu, vậy mà giờ cậu còn không cho tôi đi nữa."

"Vì tôi không phải trẻ ba tuổi nên tôi mới hiểu, sử dụng tên giả, đến rồi đi trong âm thầm, tôi biết cậu sẽ phải đi. A Cửu, trả lời tôi đi, liệu chúng ta có thể gặp lại không?"

"..."

"Biết ngay mà!"

Đường Hi nhìn thiếu niên trước mặt, thở dài rồi cất bước đến gần cậu. Dạ Ly hình như bị dọa, lùi một bước nhưng lại cố trấn định.

Thằng nhỏ này sao cứng đầu thế?!

"1802, cậu nghĩ tôi có đánh ngất cậu ta được không?"

[Nếu cô đánh thật chuẩn vào huyệt Á môn[1]sau gáy cậu ta.]

"Biết chết liền."

Đường Hi quyết định làm luôn, dù sao cô cũng có kinh nghiệm rồi.

"A Cửu, cậu đừng có đến đây nha, trông cậu đáng sợ quá à."

"...Ai bảo cậu yếu quá."

Và rồi Đường Hi có một trải nghiệm mới.

Bặp một tiếng.

Dạ Ly thật sự bất tỉnh nhân sự, may mà cô đỡ kịp chứ nếu không thì thằng nhỏ này đập mặt xuống đất rồi.

"...Thế này cũng khoa trương quá đi?!"

Đánh một phát liền ngã?

Đùa à?!!

"1802, ngươi nghĩ có khi nào ta kiếp trước là cao thủ võ lâm không?"

[...May mắn của cô luôn bách phát bách trúng như vậy à?]

"Không biết."

Đường Hi đặt Dạ Ly dựa vào tường, tránh cho cậu lại ngã xuống đất, cái mặt này mà bị làm sao thì thật đang tiếc!

Cuối cùng cô vẫn là cầm lòng không đặng véo má cậu một cái, da thịt mềm đến nỗi có thể vắt ra nước a.

"Tạm biệt, nhóc con."

Đường Hi rất tiêu sái quay lưng rời đi, 1802 phỉ nhổ.

[Nhóc con? Cô giả ngầu cái gì? Cô có lớn hơn cậu ta bao nhiêu tuổi đâu.]

"Lớn hơn tận năm tuổi nhé."

[Hừ. Tùy cô, cứ làm màu đi.]

***

Đường Hi đem cây bút ghi âm vứt cho Lý Duệ, cậu liền sai người đưa tới cho lãnh đạo, cô không cần ngày nào cũng đến tầng hầm nữa, rất an bình tận hưởng vài ngày ở nhà, nhàn rỗi đến nỗi cô cũng không dám tin.

Lý gia sau khi biết sự thật thì vẫn đối xử với cô rất tốt, dù sao cỗ thân thể này cũng là con gái họ. Bình thường thì họ vẫn gọi cô là Nhiễm Nhiễm, nhưng gần đây khi ở nhà thì là Đường Hi, thay đổi xưng hô khiến cô không quen ngay được, đã có một thời gian chỉ có 1802 gọi tên thật của cô.

Đường Hi không nghĩ linh tinh nữa, chăm chú xem ti vi, cười khanh khách.

Tập đoàn Cố thị chỉ trong vài ngày cổ phiếu liền rớt, ngã ngừng, rất nhiều người bán tháo cổ phiếu. Đây là khác biệt giữa làm việc một mình và có người giúp đỡ, Dương Mộ Kì làm tốt thật!

Đường Hi mở điện thoại, bỗng có một tin tức khiến cô đang ăn chợt mắc nghẹn, phải đấm ngực một lúc mới hết được, mắt có hơi đau.

#Vị hôn thê của Tổng giám đốc Cố thị bị bắt gặp đang xằng bậy với người tình.

WTF?!!

Tô Phương Phương bạch bạch với ai khác rồi?

Dương Mộ Kì, anh làm vậy cũng được nữa hả???

Lương tâm anh chắc chắn bị chó nó gặm đi rồi!!!

Đường Hi nhấn vào tiêu đề, một tấm ảnh rất không lành mạnh hiện lên, có hai người lõa thể nằm trên giường, một nam một nữ, tuy đã bị che mờ nhưng cô vẫn thấy được xung quanh giường có rất nhiều 'đồ chơi' nằm ngổn ngang.

Đường Hi: ...

Ôi mẹ ơi mắt của tôi đau quá!!!

Cầu rửa mắt a!

[Tôi tưởng cô thích những hình ảnh mạnh bạo này.]

"Này, ta vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ trong sáng đấy, đám người đó mà dám ở trước mặt ta bạch bạch là ta cắt không thương tiếc đấy nhé."

[...Ác độc.]

Sau một khoảng thời gian ăn bám ở nhà, Đường Hi vẫn là ra ngoài đi dạo một vòng, sắp hết một tuần rồi, sợ là sau này không thể tự do tự tại như vậy.

Trung tâm mua sắm vẫn sầm uất như vậy.

Cô không có gì cần mua nên rất không mục đích đi hết từ cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, cuối cùng Đường Hi dừng lại nhìn một chiếc Ferrari đỏ rực cực kì nổi bật qua lớp kính, thầm nói trong lòng.

"Nếu mình biết lái xe thì tốt biết bao."

"Ồ? Là Lý tiểu thư đấy sao?"

Tiếng nói trầm thấp của một nam nhân làm Đường Hi lạnh gáy, cô quay phắt lại, một thân vest đen tiến đến chỗ cô, Đường Hi vuốt mặt.

Vậy mà lại là Cố Triết.

Oan gia ngõ hẹp gì đây?!

[Ha ha. Biết đâu cốt truyện thật sự muốn đem hai người ghép lại thì sao, loại sự tình như từ thù thành yêu rất được ưa chuộng đó.]

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.