Biệt thự Lam gia.
Lam Hạo ngồi trong phòng làm việc ánh mắt nhìn chăm chú vào cuốn album trên bàn, bên cạnh là một tờ giấy khai sinh "họ tên Diệp Khải An, cha để trống, mẹ ruột Diệp Hạ..". Tích tắc, tích tắc âm thanh vắng lặng, khuôn mặt trầm tư, Lam Hạo nhấc điện thoại gọi cho Sở Du, chỉ nói một câu rồi cúp máy:
- Sắp xếp một chút đến lúc đứa trẻ đó nên quay về nơi nó thuộc về rồi.
...
Lặng người một lúc lâu, rồi lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt pha chút tia bị thương, là không nỡ. Dù sao đứa trẻ năm đó là tia sáng duy nhất Lam Hạo không làm sai. Cho nó được sống, cho nó tuổi thơ không lo âu, chỉ là bây giờ đã đến lúc để nó trở về với gia đình thật sự. Diệp Khải An đứa trẻ năm đó Diệp Hạ sinh ra vẫn chưa một lần cảm nhận hơi ấm của mẹ đã bị người ta đem đi. Vốn tưởng đã chết hoặc tốt hơn có lẽ được nuôi dưỡng bởi người khác, nhưng không ngờ Lam Hạo lại giữ bên cạnh mình. Còn nhớ giây phút lần đầu nhìn thấy Khải An, một đứa trẻ nhỏ nhắn, rất nhỏ cựa quậy khóc đòi mẹ. Khi đó đã từng nghĩ đưa nó đi thật xa, lại không ngờ bàn tay nhỏ nhắn đó chạm nhẹ vào tay cậu, lần đầu cảm nhận hơi ấm sau những mất mát. Bất chợt trong lòng xao động, nhìn đứa trẻ đó Lam Hạo nhớ về mình của ngày xưa, trước khi gặp được Lam Triết và Hạ Tuyết Lam cậu ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-ket-cua-trai-tim/3737160/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.