Buổi tối, tại biệt thự nhà họ Lam.
Ánh đèn đường mờ ảo hắt lên cửa kính cao, phản chiếu nỗi ưu tư trong lòng người. Lam Hạo bước vào bầu không khí im lặng bao trùm, bởi vốn hôm nay người làm không ở đây chỉ có dì Hoa nhưng cũng chẳng thấy bà ấy. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, ánh mắt đầy sắc lạnh không để tâm, bước thẳng vào phòng... 8 giờ tối, Lam Hạo làm vội một đĩa mì, thưởng thức cùng tách trà ấm nóng...làm việc đến nửa đêm tình cờ đi ngang phòng Diệp Hạ, cánh cửa phòng đóng kín, không biết là vô tình hay cố ý Lam Hạo đẩy cửa bước vào, bóng tối dày đặc, mở đèn bắt gặp Diệp Hạ đang nằm trên giường khuôn mặt có phần nhợt nhạt, dường như rất khó chịu... Vốn định xoay người rời đi nhưng trong lòng lại dường như có điều gì níu kéo bước chân, quay người lại gần, chạm vào trán, hơi nóng rực truyền thẳng vào lòng bàn tay khiến Lam Hạo giật mình, trong ánh mắt sắc lạnh đó ánh lên chút ấm áp:
- Sở Du, gọi bác sĩ đến nhà tôi...
- Bác sĩ là gì... giờ này đã hơn nửa đêm lấy đâu...bác sĩ...
- Thư ký Sở cậu ngày mai không cần đi làm nữa
- Không cần đi làm, ừm được...(đột nhiên như nhớ ra gì đó, hai mắt Sở Du mở to, miệng còn gấp gáp nói)...Tổng giám đốc anh yên tâm 15 phút bác sĩ sẽ đến...)
Vừa nói dứt câu cả người phóng như bay, “ lần này cậu không muốn đi đến đó nữa, tỉnh cả ngủ, nơi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-ket-cua-trai-tim/3388017/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.