Thẩm Quân Đình về phòng liền thấy Cố Tuyên Nghi đang đứng ngoài ban công, trên người mặc chiếc váy ngủ lụa màu hồng nhạt tôn lên dáng người thon thả, từng đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Thẩm Quân Đình thả nhẹ bước chân đi đến, ôm lấy Cố Tuyên Nghi từ phía sau, cằm tựa vào hõm cổ của cô, hơi thở phả vào cổ và một phần má khiến cô cảm thấy nhột nhột.
- Bảo bối, đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì.
Cố Tuyên Nghi mắt vẫn nhìn ra xa, nhìn nơi thành phố xa hoa, rực rỡ ánh đèn, không chú tâm lắm đến câu hỏi của anh.
A....
Anh bất ngờ cắn nhẹ vào cổ Cố Tuyên Nghi khiến cô bất ngờ kêu lên một tiếng, vết căn không quá đau, có chút tê ngứa.
- Bảo bối, em không chú tâm.
Thẩm Quân Đình cạ khuôn mặt yêu nghiệt vào hõm cổ cô, cắn nhẹ vào xương quai xanh xinh đẹp.
- Đừng mà...
Cố Tuyên Nghi vừa đau vừa nhột, đưa tay đẩy đẩy vai anh.
- Bảo bối, em có tâm sự.
Không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định, anh hiểu cô rất rõ, chỉ khi có tâm sự cô mới như vậy.
- Em... em thấy rất khó chịu....
Cố Tuyên Nghi biết không thể giấu anh, bởi anh luôn nhìn rõ tâm tư của cô, cô không thể cũng chưa từng giấu anh việc gì.
- Khó chịu chuyện gì? Nói anh nghe.
Thẩm Quân Đình kiên nhẫn hỏi cô gái nhỏ, anh biết nguyên nhân khiến cô khó chịu nhưng vẫn muốn cô tự mình nói ra, muốn cô giãi bày lòng mình với anh.
- Em... em thấy rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-han-muon-mang/426742/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.