Nửa tháng nữa lại qua đi, cô vẫn vậy, yên lặng nằm không một chút tiến triển khiến Cố Đình Vũ lo lắng không thôi.
Một thánh rưỡi nay anh ngày ngày ở viện, ăn ngủ, làm việc đều ở trong viện, anh không muốn để cô một mình, anh sợ cô tỉnh dậy không thấy anh sẽ sợ hãi.
- Tôi nghĩ người nhà nên chuẩn bị tâm lí, đã hơn một tháng nhưng tình trạng của bệnh nhân một chút tiến triển cũng không có, đến 90% là sẽ trở thành người thực vật.
Bác sĩ nhìn đồ án của cô thở dài, hơn một tháng không một chút tiến triển, bây giờ muốn kì tích xảy ra cũng khó.
Vỗ vai Cố Đình Vũ an ủi rồi rời đi trả lại không gian cho anh.
- Tiểu Nghi, em nghe bác sĩ nói gì không, ha, ông ấy nói dối thôi đúng không, em... em sẽ không thành người thực vật đâu đúng không...
Cố Đình Vũ suy sụp, ngồi xuống bên cô, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô nỉ non.
- Tỉnh dậy đi em, mở mắt ra nhìn anh được không, tỉnh dậy nói với anh rằng bác sĩ đang nói dối đi được không, cầu xin em...
" tí.... tách...."
Một giọt rồi một giọt, từng giọt nước mắt thay nhau rơi xuống, nóng hổi, bỏng rát mu bàn tay anh.
Cố Đình Vũ khóc rồi. Cả cuộc đời anh, ba mươi năm sống trên đời anh chỉ khóc hai lần, mà cả hai lần đều vì cô mà rơi lệ.
Ngày cô kết hôn cùng Lâm Mặc Phong anh lặng lẽ đứng nhìn từ xa, giọt nước lặng lẽ lăn dài trên má, nhìn người con gái mình yêu tay trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-han-muon-mang/426735/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.