Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, dần dần dời khỏi địa bàn của Lâm Mặc Phong.
Chiếc xe chạy rất lâu, rất lâu, chạy vào trong rừng. Lúc này Tô Uyên Linh bất đầu cảm thấy không ổn, muốn quay sang hỏi thì người đàn ông kia như đọc được suy nghĩ của cô ta, lên tiếng trước.
Yên tâm đi, tôi không hại cô đâu. Nếu muốn Lâm Mặc Phong không tìm ra thì đi theo tôi, còn nếu không bây giờ cô có thể xuống xe.
Đây là rừng đấy, ông kêu tôi xuống xe ngay giữa rừng, tôi đâu có điên.
Đây là giữa rừng đó, trời cũng đã tối rồi, kêu cô ta xuống xe cô ta đâu có điên, vả lại cô ta còn đang bị thương xuống ở đây nhỡ đâu cô ta không may gặp thú dữ hoặc kiệt sức mà chết ở đây thì sao, cô ta đâu có điên mà làm vậy, Tô Uyên Linh còn muốn trả thù Lâm Mặc Phong và Cố Tuyên Nghi đâu thể chết dễ dàng thế được.
Haha...
Người đàn ông cười trầm một tiếng.
Nếu vậy thì ngoan ngoãn đi theo tôi, đây là địa bàn của tôi, Lâm Mặc Phong sẽ không đến đây đâu.
Nghe người đàn ông khẳng định chắc nịch như vậy tuy còn chút nghi ngờ nhưng đã đỡ hơn vừa nãy, ngoan ngoãn ngồi im.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn thì dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ xây dựng theo lối kiến trúc cổ của Pháp. Tuy nhỏ nhưng rất đẹp, kiến trúc bên ngoài vô cùng hút mắt, không ngờ ở nơi núi rừng hẻo lánh này lại có căn biệt thự đẹp như vậy.
Người đàn ông xuống xe, mở cửa cho Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-han-muon-mang/426716/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.