Bên trong phòng Cố Tuyên Nghi quả thật chưa ngủ, trước giờ cô luôn có thói quen thức đợi anh đi làm về, dù bây giờ vẫn còn tránh mặt anh nhưng cô vẫn vô thức ngồi đợi anh về, nghe tiếng cửa cùng tiếng bước chân vững chắc của anh vang lên rồi biến mất, chắc chắn anh đã về cũng đã vào thư phòng cô mới có thể an lòng mà đi ngủ.
Từng lời Thẩm Quân Đình nói cô nghe không xót một từ, cô không trách anh nhưng cô chưa sẵn sàng để đối mặt với tất cả.
Bóng đêm dần bao phủ toàn thành phố, sự rộn ràng tấp nập của ban ngày dần được thay bằng sự yên tĩnh, thanh bình khi mọi nhà dần chìm vào giấc ngủ.
...----------------...
" Cốc... cốc... cốc..."
Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức người con gái đang say giấc nồng trên chiếc giường lớn kia. Cố Tuyên Nghi từ từ mở mắt, đôi mắt ngái ngủ nhìn một lượt xung quanh phòng, tầm mắt dừng lại ở chiếc đồng hồ được treo trên tường 9 giờ rồi.
Cố Tuyên Nghi hốt hoảng bật dậy, lúc này tiếng của người làm từ ngoài vọng vào:
* Cô chủ, có cậu Tony đến tìm.
* Được, tôi ra ngay đây.
Đáp xong Cố Tuyên Nghi nhanh chóng rời giường, vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ rồi đi ra phòng khách. Vừa ra ngoài liền thấy Tony vẻ mặt đầy ưu tư ngồi ở đó.
* Tony, anh đến đây lâu chưa?_ cô lên tiếng chào hỏi trước.
* Anh cũng mới tới thôi_ Tony đáp
* Anh tới tìm Đình sao? Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-han-muon-mang/3120531/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.