Biểu tình của Nhậm Hào ngưng trọng, cười một cái tự giễu: 
"Suy nghĩ của anh, quan trọng như vậy sao?" 
"Quan trọng." 
"Nếu như em đi du học rồi, chúng ta phải làm sao? Anh muốn li hôn sao?" 
Nghe thấy hai chữ li hôn này, Nhậm Hào bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh anh lại cuối thấp đầu xuống. 
"Lạc Lạc, em không cần thiết phải bận tâm đến cảm nhận của anh. Chỉ cần là em muốn đi, anh nhất định sẽ ủng hộ em. Nếu như em muốn li hôn, chúng ta có thể ngay bây giờ làm thủ tục ngay..." 
"Nhậm Hào! Vậy cho nên là anh hi vọng em sẽ đi du học, anh hi vọng li hôn với em có đúng không?" 
"Ha ha, cũng đúng. Cùng em li hôn rồi, anh vừa vặn có thể đi tìm cái người mà anh đã thích rất nhiều năm kia đi, rốt cuộc cũng thoát khỏi cái trở ngại là em đi." 
"Lạc Lạc, em hiểu lầm rồi... anh..." 
"Không, em không hề hiểu lầm, mà ngược lại là do em tự mình đa tình." 
Hà Lạc Lạc không để cho Nhậm Hào có cơ hội tiếp tục giải thích, liền tông cửa chạy ra bên ngoài. 
Chú thỏ nhỏ cứ nhanh như chớp liền bỏ chạy rồi, Nhậm Hào vẫn còn đang chìm trong dư vị ở câu nói cuối cùng của cậu, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra người đã sớm không còn thấy tăm hơi đâu nữa rồi. 
Hà Lạc Lạc trong cơn tức giận liền bỏ nhà ra đi, lại không có chốn để về, thế là bèn hẹn với Triệu Nhượng cùng cậu đi uống rượu giải sầu. 
Ngồi nhìn Hà Lạc Lạc cứ rót 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-gio/1110217/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.