Chương 112: Còn sót lại thiên uy Chỗ dựa? Có ý tứ gì? Trần Sĩ Khanh có chút nghi ngờ nhìn lão giả một cái. Chẳng lẽ trước mắt vị này, là một vị thế ngoại cao nhân? “Tiểu hỏa tử, ngươi có thể đừng nhìn ta.” Lão giả dường như đã nhận ra cái gì, vội vàng nói. “Ta bất quá là lão già họm hẹm, nói không chừng ngày nào liền phải cưỡi hạc qua tây thiên rồi.” “Kia……” Trần Sĩ Khanh bị rót một chậu nước lạnh, đầu óc có chút loạn. “Vãn bối thực sự không hiểu.” “Ta ý tứ kỳ thật rất đơn giản.” Lão giả lại uống một hớp nước. “Ngươi liền là chính ngươi lớn nhất chỗ dựa.” Trần Sĩ Khanh trong lòng hơi rung, trong mơ hồ, dường như minh bạch cái gì. “Không lù khù vác cái lu mà chạy. Không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người! Có lúc, không cần tự coi nhẹ mình, cố kỵ quá nhiều.” “……” “Còn nghe không hiểu a?” Lão giả bật cười, lắc đầu. “Đại khái hiểu.” Trần Sĩ Khanh thở dài ra một hơi, bưng lên trên bàn chén nước, uống một hơi cạn sạch. “Minh bạch liền tốt, nhớ kỹ, mỗi người đều là độc nhất vô nhị.” Trần Sĩ Khanh lau miệng, bỗng nhiên ngây dại. Ly nước của mình, như cũ bốc hơi nóng. Nhìn kỹ lại, bên trong nước ấm, chưa thiếu mảy may. “Tốt, cái khác cũng không có cái gì chuyện, đêm nay các ngươi ngay tại sát vách nghỉ ngơi đi, sáng mai lại xuất phát.” Lão giả đứng dậy, hạ lệnh trục khách. Trần Sĩ Khanh không dám nhiều lời, đi theo lão giả, cùng nhau đi ra cửa. “Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-gia-dich-lo-thuong-bat-tieu-tam-chung-cuu-the-gioi/4650724/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.