Diệp Du nằm nhoài lên người tôi khóc đã lâu, tôi vẫn duy trì trầm mặc.
Tiếng nức nở của cậu dần dần nhỏ xuống, một lát sau thì hoàn toàn không nghe gì nữa, tôi cúi đầu nhìn lại, phát hiện cậu vậy mà ngủ mất.
Tôi bị cậu đè rất không thoải mái, muốn gọi tỉnh dậy nhưng vừa chuẩn bị mở miệng tôi liền từ bỏ ý nghĩ này.
Không bằng cứ cho cậu yên tĩnh như vậy một chút, để trong lòng tôi không phải khó chịu.
Tôi cũng nhắm mắt lại, nghĩ không biết Trầm Trạch Nam đang bận việc gì, về nhà không thấy tôi thì có đi tìm không.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vì tác dụng của thuốc mê còn chưa hết nên tôi cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, mở mắt ra chỉ thấy một mảnh tối tăm.
Tôi xoay đầu, nhận ra bên ngoài dường như trời đã muốn đen kịt lại.
Giật giật cơ thể, chỉ thấy bị Diệp Du đè đến không còn cảm giác nữa.
Tôi sững sờ nhìn trần nhà xuất thần, không biết tình trạng này còn phải kéo dài đến lúc nào.
Không biết qua bao lâu sau, đột nhiên tôi bị một trận đau đớn cắt ruột gan làm tỉnh táo trở lại, trong dạ dày cồn cào, toàn thân run rẩy không khống chế được.
Tôi thử hé miệng đánh thức Diệp Du, nhưng vừa mở miệng chỉ có thể phát ra tiếng gào đau đớn, căn bản không nói được gì.
Tôi ráng hết sức lực chuyển động nửa người trên, miệng còn đứt quãng kêu tên Diệp Du.
Mồ hôi lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-dau/2472768/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.