Kỳ thật nói trong lòng không lo lắng là giả.
Tôi nắm chặt tay lái, có thể cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Nhìn sang Diệp Du ngồi bên cạnh, toàn thân cậu cũng cứng đờ, hoàn toàn không thả lỏng chút nào.
“Mặc kệ là kết quả ra sao, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác.”
Diệp Du nghe vậy, quay đầu nhìn tôi, “Ừ.”
“Em nói… Muốn bên anh cả đời phải không?”
“Ừ.”
Nhận được lời khẳng định của Diệp Du, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra tôi rất sợ, dù sao họ vẫn là người nhà của cậu.
Cho tới bây giờ tôi cũng không dám chắc, tôi ở trong lòng Diệp Du là cân nặng bao nhiêu.
Xe chạy một đường hơn hai giờ, rốt cục đã đến thành phố B.
Dưới sự hướng dẫn của Diệp Du, cũng không bị lòng vòng bao nhiêu, thuận lợi đến nhà cậu.
Trước mặt là một tòa biệt thự màu trắng, bề ngoài xem ra khá sang trọng, khiến tôi cảm thấy áp lực càng lớn.
Dù sao có một phần đại gia nghiệp như thế, không thể thiếu người thừa kế được.
Tôi cùng Diệp Du một đường thuận lợi đi vào, hẳn Diệp Du đã báo cho cha mẹ biết hôm nay cậu về nhà.
“Đi thôi,” Tôi nắm lấy tay Diệp Du, “Nên đối mặt thì phải đối mặt.”
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị đón nhận trận bão táp sắp ập tới.
Trong thoáng chốc lúc người hầu đẩy cổng lớn kia ra, Diệp Du nhẹ nhàng tránh khỏi tay tôi, sắc mặt cậu trắng bệch, có thể thấy thời khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-dau/2472749/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.