Trong Phòng Linh Lan đang cẩn thận xếp đồ vào vali cô quyết định ngày mai sẽ dọn vào kí túc xá, niếu như cứ chần chừ ở lại đây có lẽ cô sẽ không nỡ đi mất.
Đang mãi mê suy nghĩ đến thất thần Linh Lan nhận được điện thoại của ông nội Trình, có lẽ có chuyện gì nên ông mới gọi cho cô, Linh Lan không dám chần chừ mà bắt máy
- Ông ạ?
Bên kia truyền đến nụ cười hiền hậu và nhân từ
- Lan Lan à, là ông đây.
“ Dạ”
- Tối nay cháu và Trình Phong về ăn cơm nhé ông đã bảo thím Mận nấu nhiều món ngon lắm đấy cháu về nhé đã lâu ông cháu ta không gặp nhau rồi.
Nghe giọng nói hiền từ của ông, lại nhớ đến dáng vẻ thật thà của ông nội Trình mái tóc bạc phơ nhưng gương mặt vẫn vô cùng phúc hậu ông luôn yêu thương cô luôn dành cho cô nụ cười yêu thương, lại hay bảo cô giữ gìn sức khoẻ.
Càng nghĩ Linh Lan càng chua xót, nước mắt tự lúc nào đã tràn ra khoé mi.
- Lan Lan à? Cháu còn nghe không?
“ Dạ vâng ạ, ông ơi cháu sẽ về ạ” Linh Lan cố kìm nén nước mắt trả lời bằng giọng bình thường nhất.
- Được được, ông đợi tụi cháu đấy.
Cúp máy điện thoại Linh Lan bật khóc nức nở, hai tay siếc lấy ngực mà khóc
“ Đau quá, chỗ này đau thật” chỉ cần nghĩ đến sau này không được gặp ông cô thấy rất có lỗi, ông nội Trình rất tốt bụng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-dap/2781848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.