Một buổi tối khá bất ngờ nhưng nó cũng không nằm ngoài dự tính của Lục Nhạn bởi vì anh đã từng tưởng tượng đến cảnh Hân Anh đồng ý lời tỏ tình của anh và dĩ nhiên anh cũng đã từng tưởng tượng đến cảnh bản thân thất bại không được Hân Anh chấp nhận.
Ngồi trong lòng Lục Nhạn được bao bọc vởi vòng tay của anh Hân Anh cảm thấy bản thân cứ như đang mơ vậy, cô không dám nghĩ những gì mình mong muốn lại biến thành sự thật như thế này.
- Lục Nhạn, em đang mơ à?
Hân Anh ngồi trên đùi của Lục Nhạn hai tay vòng qua cổ ôm lấy anh, Lục Nhạn ôm gọn Hân Anh vào lòng cả người cô nhỏ bé hơn anh nhiều, nghe thấy câu hỏi của cô anh không khỏi bật cười, nụ cười trên môi Lục Nhạn vô cùng vô cùng dịu dàng anh xiếc chặt cái ôm
- Niếu như là mơ thì không chỉ có em mơ mà anh cũng đang mơ đây.
“ Hình như mọi thứ quá dễ dàng thì phải, em cứ thấy hình như chúng ta quá thuận lợi không có như mọi người trãi qua bao nhiêu sóng gió mới đến được bên nhau”
Lục Nhạn nghe Hân Anh nói thế thì cốc vào trán cô một cái tuy nhiên lực không mạnh.
- Em nói gì thế hả? Anh yêu thầm em biết bao lâu chịu bao nhiêu dày vò trong lòng thế mà em còn dám nói rằng dễ dàng sao?
Hân Anh cười nhẹ cô đưa tay vuốt vuốt gương mặt anh.
- Em cũng yêu anh rất rất lâu rồi, nhưng giây phút này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-dap/2781809/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.