Chu Miên vẫn luôn ở khu vực phụ cận vùng biển kia mà không rời đi.
Anh biết sau khi bạn lữ tỉnh lại, nhất định hắn sẽ đi tìm anh.
Anh đã chờ đợi thật lâu thật lâu.
Bạn lữ anh còn sống, hắn chỉ ở đâu đó quanh đây thôi, Chu Miên có thể cảm nhận được điều đó.
Nhưng tại sao tới giờ hắn vẫn chưa tới.
Tộc người cá rất cứng đầu, thậm chí có chút cố chấp, bọn họ đã nhận định điều gì thì đến chết cũng không thay đổi.
Ngư Lam không đến, Chu Miên liền cứ đợi.
Mãi cho đến một hôm người ngư dân ra biển đánh cá như mọi khi, người thiếu niên khoác trên mình bộ quần áo dân dã thoải mái xuất hiện bên cạnh ông.
Chu Miên nổi trên mặt biển nơi xa, nhìn thiếu niên kia không chớp mắt.
Thiếu niên chỉ cần hai ba bước là đã nhảy tới boong tàu, hắn bóc vỏ một viên kẹo que rồi ngậm kẹo trong miệng, lải nhải gì đó với người đánh cá.
Chu Miên nghĩ:
.... Hắn không giống với trước kia.
Trước đây thiếu niên trầm mặc ít lời, không thích cười, cũng không mấy khi trò chuyện.
Nhưng lại đối xử với anh rất tốt.
Mà hiện tại thiếu niên thích chơi đùa, thoải mái cười to với người khác
Nhưng hình như không nhớ rõ anh.
Chu Miên nhẹ nhàng đong đưa đuôi cá, lén lút đi sau thuyền.
Anh hy vọng bạn lữ có thể nhìn thấy anh, nhận ra anh.
Lại bắt cá cho anh ăn vào mỗi sáng tinh mơ.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-chung-le-thuoc-pheromone/3379667/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.