Nhân ngư đã rời đi hai ngày.
Từ ngày nhân ngư rời khỏi đây, sáng hôm nào Ngư Lam cũng cũng đến hồ xem một cái, nhưng lại mãi không thấy anh trở về.
Người cá vốn dĩ không phải sinh vật sinh sống ở khu nước cạn, bọn họ thường hoạt động ở vùng biển sâu, mấy ngày hôm trước đến đây là vì bị thương nên tĩnh dưỡng bên hồ, về sau hẳn là sẽ không quay lại nữa.
Ngư Lam ngồi trên bờ, mặt vô biểu tình nhìn sóng biển lấp lánh. Hắn chết lặng dùng dao khoét thịt trong vỏ sò ra, cắm đao xuống nó, bỏ vào trong miệng.
Trên đảo không còn loại thức ăn nào khác nữa, động vật nhỏ sẽ không bén mảng gần hải đảo, mà mấy loại trái cây màu sắc lòe loẹt bắt mắt thường có kịch độc, muốn vồ mồi chỉ có thể xuống biển.
Một ngày ba bữa toàn hải sản, đến thần tiên cũng không thể chịu được, hiện giờ Ngư Lam ngửi mùi cá thôi cũng muốn nôn.
Buổi chiều, Ngư Lam làm một chuyến vào rừng mưa, hắn mang theo một con chim mỏ to về, trước kia chưa từng thấy qua loài này, không biết là chủng loại nào.
Hắn đánh lửa, dựng xiên lên nướng.
Sâu trong rừng mưa có rất nhiều mãnh thú khổng lồ cực kỳ nguy hiểm, còn có cả quái vật cấu tạo cơ thể như mực, cả người vạm vỡ như một cái xe hơi tư nhân, xúc tu dài đến đáng sợ.
Ngư Lam bị thương nhẹ lúc đi săn, cánh tay hắn bị cắt một vết, băng vải vốn cuốn vào cổ tay phải nay phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-chung-le-thuoc-pheromone/3377810/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.