Mặt biển thực an tĩnh, thứ âm thanh duy nhất còn định lại là tiếng sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, bọt trắng xóa xô đẩy tầng tầng lớp lớp.
Tảng đá ngầm phía sau cộm lên lưng Ngư Lam. Một tay hắn chống mặt đá đen ướt lạnh, đầu ngón tay gần như phải găm vào bên trong mới tránh được thảm họa bị nước nhấn chìm.
Ánh nắng vàng từ từ dâng lên từ đầu phía đông, chẳng mấy chốc đã đến lúc thủy triều dâng cao rồi, mực nước biển bắt đầu dập dềnh theo nhịp sóng.
Ban đầu, phần lớn diện tích tảng đá ngầm kia lộ ra bên ngoài nên vẫn miễn cưỡng để một người chống trụ lên đó được. Nhưng thủy triều dâng cao dần dần nhấn chìm nó xuống khiến tất cả những gì còn sót lại hiện tại là một mũi đá nhòn nhọn.
Ngư Lam đột nhiên bị đâm phải, hắn muốn nắm cái gì đó theo bản năng nhưng tay lại vồ hụt. Mất đi điểm tựa dồn lực cộng thêm nỗi sợ hãi đại dương khiến hắn chỉ có thể chủ động ôm lấy cổ nhân ngư.
Động tác này làm hắn gần như ngồi hẳn lên đuôi người cá, cơ thể như bị đóng đinh trên đó, không trượt xuống nổi.
Cũng không phải hoàn toàn "đóng đinh" chặt cứng, có đôi lúc hắn không ngồi vững sẽ nghiêng ngả ra ngoài. Ngư Lam không kìm được căng chặt cả người, ngón tay cuộn chặt, hắn hổn hển đứt quãng: "Chu Miên... Tớ, tớ ngã mất..."
Chu Miên có thể nghe hiểu hắn nói gì, đôi khi Ngư Lam cũng hiểu anh đang truyền đạt điều gì, nhưng hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-chung-le-thuoc-pheromone/3377082/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.