Ngư Lam ngây ngốc vài giây, ngửa mặt nhìn anh: “...Chuyện vui vẻ gì cơ?”
Chu Miên không trả lời hắn, chỉ nói: “Ăn tối trước đã.”
Không có gì bất ngờ, tâm tư Ngư Lam nhoáng cái đã bị Chu Miên câu đi. Lòng hiếu kỳ mãnh liệt thúc đẩy hắn đi theo Chu Miên tới bàn ăn.
—- Giống như nhóc mèo ướt dầm dề vì mắc mưa, vốn đang rầu rĩ buồn bã liếm lông nhưng thực mau đã bị món đồ chơi mới của chủ nhân hấp dẫn sự chú ý.
Chu Miên thấy bộ dáng phấn chấn trở lại của hắn, nhàn nhạt mỉm cười.
Những biểu tình như thương cảm, mỏi mệt, mất mát vốn không nên hiện hữu trên khuôn mặt Ngư Lam.
Chu Miên mở tủ lạnh nhìn thoáng qua. Trong nhà Ngư Lam không chuẩn bị sẵn đồ chay nhưng lại có rất nhiều hải sản đông lạnh.
“Cậu muốn ăn cơm hộp”, Chu Miên nhìn về phía Ngư Lam, “Hay để tôi nấu cho cậu ít đồ?”
Đối với Ngư Lam đây còn không phải đề bài có nhiều hơn một lựa chọn, hắn không chút chần chừ, “Ăn đồ cậu làm!”
Đây là lần đầu tiên Chu Miên nấu cơm cho người khác.
Là tiểu thiếu gia nhà Chu, kể cả khi không ai ở trong nhà thì vẫn có giúp việc, quản gia xử lý mọi việc, số lần Chu Miên xuống bếp có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chu Miên hấp tôm, xào thêm một nồi súp lơ.
Ngư Lam ngồi trên sô pha trong phòng khách nhìn bóng dáng Chu Miên trong phòng bếp. Vai rộng eo thon, hai chân vừa thẳng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-chung-le-thuoc-pheromone/3355325/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.