Trên người Ngư Lam vẫn rất ướt, tóc sũng nước, lạnh đến mức ngón tay cũng run run.
Cứ như vậy thình lình thổ lộ với Chu Miên.
Yết hầu Chu Miên khẽ động. Anh khắc chế điều gì đó, hơi cụp mắt, thấp giọng nói: "Về rồi nói sau."
Ngư Lam nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Miên, mắt cũng không chớp lấy một lần.
Hắn không nhịn được hắt xì một cái, khịt khịt mũi.
Về rồi thì cậu có đồng ý không.
Tầng hai có chỗ lấy nước, Chu Miên rót đầy một chậu để Ngư Lam lau bớt nước lạnh trên người đi.
Anh đổ thêm nước lạnh vào chỗ nước nóng còn sót lại đến một độ ấm thích hợp, giúp Ngư Lam gội đầu.
Tất cả đá vụn còn đọng lại trên tóc đều bị dòng nước cuốn đi, khí lạnh tiêu tán, chỉ còn lưu lại chút xúc cảm ấm áp. Ngư Lam rốt cuộc đã thấy nóng lên chút, không còn run lập cập như hồi nãy nữa.
Hắn ngồi trên sô pha dùng khăn lông lau khô tóc, ngửa cổ nhìn Chu Miên không chớp mắt.
Ngư Lam liếm môi: "Có thể nói tiếp chưa?"
Chu Miên đứng trước Ngư Lam, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn hắn, sau một lúc lâu mới "Ừm" một tiếng.
Ban đầu, Ngư Lam trầm mặc vài giây.
Nghĩ thầm: Quả nhiên nhìn thấy Chu Miên cái là đầu óc trống rỗng, mấy lời chuẩn bị từ trước bay sạch, không nhớ nổi.
Hắn chỉ có thể nghĩ gì nói nấy, nghe cực kỳ lung tung rối loạn: "Tôi cũng không biết là khi nào tôi… có ý tưởng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-chung-le-thuoc-pheromone/3331104/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.