Có lẽ là do ngủ ở nhà người khác nên Ngư Lam vẫn kiềm chế bản thân lại, khoảng 9 rưỡi đã tỉnh..
Hắn ngồi dậy trên giường, ban đầu vẫn chưa nhận ra đây là đâu, mất một phút não mới hoạt động lại.
Đây là phòng Chu Miên.
Chu Miên hẳn đã rời giường từ sớm.
Ngư Lam chớp mắt.
Có lẽ vì có Chu Miên bên cạnh, hắn đã lâu rồi không được ngủ ngon đến như vậy.
Hắn lại quên mất trên người còn đang có thương tích, nâng tay vươn vai — còn chưa vươn được một nửa đã “A” —- hắn lỡ đụng tới chỗ xương bị thương.lên một tiếng — vết thương động đau đến tận xương.
Ngư Lam hít một hơi sâu, đưa tay lên sờ bả vai, rõ ràng đã bớt sưng rất nhiều rồi.
Ngư Lam xuống giường.
Hắn định rời đi.
Trưa thì về nhà nhìn xem nhà cửa như nào rồi quay về trường.
Ngư Lam đã không còn coi Chu Miên là người ngoài, nên cứ giữ bộ dạng vừa tỉnh ngủ, nhìn qua hệt như vẫn chưa tỉnh, trông ngô ngố, lôi thôi lếch thếch lê dép đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó, hắn phát hiện ra trong phòng khách còn có một người đàn ông khác.
Hắn đứng hình, nhìn Chu Miên, rồi lại nhìn người đàn ông kia.
Ngư Lam đần mặt: “….Chào buổi sáng.”
“Cậu dậy rồi.” Chu Miên nói với hắn: “Đây là anh cả của tôi.”
“…………”
Hiện giờ Ngư Lam thật sự muốn tìm cách chuồn đi rửa mặt mũi chân tay, chải đầu tóc mượt mà rồi mới trở ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-chung-le-thuoc-pheromone/3325507/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.