Buổi tối lúc Trịnh Vũ Tuyên về nhà, cậu thấy một cái cục gì đó đen thùi lùi cuộn tròn vo dựa vào sô pha trên sàn nhà mình.
Cậu hoảng sợ, đến gần mới phát hiện vật thể đen không xác định kia là Ngư Lam.
"Cậu sao đấy?" Ngư Lam nhẹ nhàng đá hắn một cái, "Sống không ra sống chết không ra chết, đèn cũng không bật, hại tớ còn tưởng nhà có ma."
"Lần trước tớ kể cho cậu, cái, bệnh kia." Ngư Lam ngẩng mặt nhìn cậu, khịt mũi, giọng nói có chút đáng thương, "Đã một tuần rồi chưa được ngửi pheromone của Chu Miên."
Trịnh Vũ Tuyên ngẩn người, "Khó chịu lắm à?"
Ngư Lam gật gật đầu.
Rất khát, rất đói bụng, muốn ăn gì đó.
Nhưng ăn rồi vẫn đói.
Trịnh Vũ Tuyên nhíu mày.
Lấy độ hiểu biết của cậu với Ngư Lam mà nói, nếu không phải cực kỳ khó chịu đến mức không thể chịu đựng được thì tên nhãi này nhất định sẽ không chịu yếu thế.
Trịnh Vũ Tuyên nói: "Hay lại đến bệnh viện khám lần nữa?"
Ngư Lam lắc đầu: "Tớ hỏi rồi, không có thuốc trị."
"Tớ hiện tại chẳng nghĩ được gì khác, trong đầu đều là..." Ngư Lam dừng, không nói nốt.
Da mặt hắn còn chưa đủ dày để miêu tả mấy cái hình ảnh đó.
Trịnh Vũ Tuyên đưa một hộp sữa chua cho hắn, "Sao cái này nghe như mai thúy ấy nhở."
Ngư Lam hữu khí vô lực nói: "Cũng không khác nhau lắm, tớ cảm thấy tớ sắp thăng thiên tại chỗ đến nơi rồi."
Trịnh Vũ Tuyên nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-chung-le-thuoc-pheromone/3313190/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.