Hạ Miên vô cùng khẩn trương, cảnh tượng này đã từng xuất hiện vô số lần trong mơ của cô, phản ứng mỗi lần của con trai cũng không giống nhau, sau khi tỉnh mộng luôn khiến cô càng thêm lo được mất.
Cô nắm chặt bả vai bé nhỏ của con trai, nặng nề cất lời, bật thốt lên như chấp nhận số phận: “Diệc Nam, thật ra thì… Mẹ chính là mẹ của con, chính là mẹ ruột.”
Lúc nói xong bốn chữ cuối cô gần như dùng hết sức lực, giống như sợ con trai không rõ, cô phát âm rõ ràng từng chữ một.
Chân mày nhỏ của Diệc Nam nhíu lại càng sâu, đôi mắt đen nhánh gấp rút liếc nhìn cô: “Mẹ không phải là mẹ ruột mà, trước kia mẹ và ba Mạc Bắc cũng nói là nhận làm mẹ nuôi. Mẹ nuôi và mẹ ruột không giống nhau.”
Hạ Miên nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng của con trai, vẻ mặt mê muội đáng thương hiện lên vài phần uất ức, trong lòng cô chua xót không thôi, khẽ lặp lại: “Không phải, đó là mẹ gạt con.”
Diệc Nam chu chiếc miệng nhỏ nhắn, như muốn nói gì nhưng lại từ từ mím cánh môi lại.
Hạ Miên bất an quan sát cậu, nhưng bỗng cậu không nói gì hết, đôi mắt tròn xoe đen láy chỉ nhìn chằm chằm, rồi ánh mắt di chuyển qua lại giữa cô và Bạc Cận Yến.
Thím Ngô đã sớm thức thời vào nhà trước, trong vườn chỉ có từng cơn gió nhẹ thổi qua lá cây. Bên tai Hạ Miên cũng là tiếng lá cây xào xạc và tiếng tim đập dồn dập của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-am/1884462/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.