Chương trước
Chương sau
Hạ Miên vừa mở cửa phòng đã thấy người đàn ông mệt mỏi đầy gió bụi đứng bên ngoài khiến cô sững sốt hồi lâu. Vừa định hỏi anh sao lại đến đây thì đã bị bàn tay to lớn của anh vươn ra phủ lên gương mặt mình.

Bạc Cận Yến nhìn cô, giọng nói hiền hòa vô cùng cuốn hút “Đau không em?”

Trong đôi mắt anh có sự đau lòng lưu chuyển. Hạ Miên không tự chủ cong môi lên và cầm lấy bàn tay của anh “Ừ”

Bạc Cận Yến thuận thế đi vào trong phòng rồi chậm rãi khóa cửa lại.

Anh cúi người xuống hôn cô. Ban đầu chỉ trăn trở liếm lên môi cô, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt cô lên dùng chóp mũi ve vuốt làn da trắng mịn của Hạ Miên “Duy Nhất đánh em à?”

Hạ Miên nghe được sự lạnh lẽo trong lời nói của anh. Cô choàng tay ôm eo anh lắc đầu rồi khẽ nói “Cô ấy không cố ý, hiểu lầm thôi.”

Bạc Cận Yến cúi đầu cau mày nhìn cô, dáng vẻ rõ ràng là không tin lời cô nói.

Hạ Miên ôm lấy cổ anh, cười nịnh nọt và nói lãng sang chuyện khác “Có phải anh nhớ em hay không?”

Bạc Cận Yến khẽ hừ khinh rồi nắm lấy cằm cô. Tay anh chọc vào nơi đang sưng tấy trên mặt cô. Trong nhất thời Hạ Miên đau đến xuýt xoa.

Bạc Cận Yến cười khẩy nói “Muốn nhìn dáng vẻ này của em đây.”

Hạ Miên trơ mắt nhìn anh không vui. Ánh mắt tập trung của Bạc Cận Yến khiến cô xuất hiện sự chột dạ không tự chủ. Hai tay cô choàng lên cổ Bạc Cận Yến giống như chú gấu Koala đu lên người anh.

Một tay Bạc Cận Yến nâng mông Hạ Miên lên, một tay thì khoác lên eo cô.

Hạ Miên chủ động hôn lên bờ môi anh, đầu lưỡi nhỏ nhắn di động giữa răng anh. Hơi thở mát lạnh của đàn ông quanh quẩn bên cánh mũi khiến cô tham lam mút lấy đôi môi mỏng của anh.

Bạc Cận Yến hé môi cho lưỡi cô đi vào. Hạ Miên được như ý nguyện bắt đầu càn quấy trong miệng anh.

Hai đôi môi quấn quýt ma sát vào nhau dần dần ướt đẫm. Hạ Miên đưa tay cởi dây nịt da của anh ra. Bạc Cận Yến ôm cô ném lên giường. Sau đó anh cởi áo khoác ra ngồi trên ghế salon nhìn cô chăm chú “Dáng vẻ này của em chẳng có hấp dẫn gì cả.”

Hạ Miên tức giận ném chiếc gối vào người anh. Bạc Cận Yến cũng thuận thế bắt lấy, vẻ mặt anh chẳng hề có sự thỏa hiệp “Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Miên biết mình trốn không được nên cúi đầu hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Bạc Cận Yến ngồi yên nhẫn nại nhìn cô. Hạ Miên không nói gì, anh cũng im lặng.

Sau đó Hạ Miên không chịu được nữa mới lên tiếng “Cô ấy có thành kiến với em. Mấy ngày qua tâm tình cũng tệ, lại có cảnh diễn tát em nên ra tay hơi nặng. “

Bạc Cận Yến yên lặng nhìn cô. Bàn tay đặt trên đầu gối của Hạ Miên dần dần siết lại. Cuối cùng Bạc Cận Yến đi đến kéo cô ôm vào lòng, rất lâu mới cất giọng khẽ khàng yêu thương bên tai cô “Là anh không tốt.”

Hạ Miên nhướng mắt nhìn anh rồi cắn nhẹ lên chiếc cằm của Bạc Cận Yến “Đương nhiên là anh không tốt, cho nên anh phải bù đền lại cho em.”

Khóe miệng Bạc Cận Yến nở ra một nụ cười. Bàn tay trắng nõn chậm rãi tháo cravat. Từng đường nét rắn chắc trên cơ thể hiện rõ rệt trên áo sơ mi. Xương quai xanh từ từ lộ ra, lồng ngực màu mạch thoát ẩn thoát hiện.

Anh gằn từng chữ một “Muốn tư thế nào?”

Hạ Miên yên lặng đẩy anh ra rồi cuộn mình nằm trên giường, ấm ức mắng anh “Không phải là Bạc tiên sinh nói dáng vẻ hiện giờ của em không vừa miệng sao?”

Bạc Cận Yến vội đè lên cô, bàn tay nắm chặt lấy eo cô và phủ chăn lại. Anh cúi đầu mỉm cười nói nhỏ bên tai cô “Không cần đến miệng, tay cũng được mà.”

Máu của cô dồn lên não, Hạ Miên xấu hổ mắng anh: “Biến thái”

Bờ môi Bạc Cân Yến hôn dọc theo sau tai cô trở xuống, còn bàn tay nóng bỏng thì lần lần đi lên. Anh đẩy áo ngủ của cô, bắt đầu vuốt ve dọc theo vòng eo trở lên trên.

Hạ Miên nhắm hai mắt nhẹ thở hắt ra. Những ngón tay khô ráo của anh qua lại trêu đùa đỉnh ngực màu hồng của cô. Còn đầu lưỡi thì không ngừng lởn vởn tại vành tai cô.

Khoang miệng ẩm ướt, hơi thở ấm áp khiến Hạ Miên rụt cổ lại và xoay mình nhìn anh. Giọng nói yếu ớt không còn chút sức lực “Nhột quá!”

Bạc Cận Yến nhướng mày quan sát cô “Ở đâu?”

Hạ Miên cắn môi oán hận lườm anh “Đương nhiên là lỗ tai, không cho anh hôn ở đó nữa.”

Bạc Cận Yến nghiêm trang gật đầu. Đôi mắt bắt đầu chú tâm vào bàn tay đang cởi nút áo ngủ của cô. Sau đó dừng lại trên hai bầu ngực trắng nõn nà kia “Hôn ở đây nhé.”

Toàn thân Hạ Miên đỏ cả lên, đôi mắt long lanh như có một cơn mưa bụi lất phất lướt qua.

Bạc Cận Yến nhìn cảnh tượng xinh đẹp lõa lồ của cô dưới anh đèn. Bầu ngực tuyết trắng căng tròn và đầu ngực hồng hồng không ngừng phập phồng theo nhịp thở gấp rút của cô. Nơi khe ngực thật sâu đang rịnh ra một ít mồ hôi.

Anh le lưỡi ra liếm đi vệt mồ hồi trên đó. Ngón tay anh thì đặt trên nơi thần bí cách lớp quần ngủ của cô “Em xác định không muốn anh dùng miệng ư?”

Hạ Miên đưa tay lên che bờ môi anh. Ngăn lại những lời nói tình ái khiến cho người ta phải đỏ mặt thẹn thùng. Trước kia mặc dù anh luôn táo bạo trong chuyện ái ân, nhưng rất ít khi nói những lời bông đùa trắng trợn trêu chọc cô thế này.

Đôi mắt đen của Bạc Cận Yến sẫm lại rồi chậm rãi cong lên. Chiếc lưỡi ẩm ướt liếm lên lòng bàn tay cô.

Hạ Miên vội vàng buông tay ra như bị bỏng. Lần này đã bị anh nhân tiện cầm lấy mắt cá chân, dễ dàng cởi bỏ chướng ngại vật bên dưới.

Điều kiện của đoàn phim rất tốt. Nên khách sạn bọn họ ở đã là nơi tốt nhất trong thị trấn cổ xưa vắng vẻ này. Nhưng Hạ Miên vẫn biết nơi này hiệu quả cách âm không tốt. Cô đã cố ý đè nén không dám kêu rên ra tiếng nhưng Bạc Cận Yến như cố ý cứ tập trung tấn công vào bộ phận mẫn cảm nhất của cô.

Hai chân của Hạ Miên bị anh gác chếch trên vai, ngón tay cô níu chặt lấy những sợi tóc mềm mại của anh. Phía dưới bị anh khiêu khích run lên từng đợt. Hạ Miên cảm thấy xấu hổ vì tấm drap giường bên dưới đã ướt đẫm.

Cô khó nhịn được khẽ kêu lên “Cận Yến…”

Bạc Cận Yến nhướng mắt nhìn cô rồi cười xấu xa vì trò đùa tai quái đã thành công. Anh rút ngón tay đã ướt đẫm ra, hai bên vách đỏ từ từ khép lại.

Anh chống hai tay lên liếc nhìn cô, đôi chân thon dài quỳ giữa bắp đùi đã bủn rủn của Hạ Miên: “Anh vào nhé.”

Hai bầu ngực trắng mịn của Hạ Miên cũng nhợt nhạt ửng hồng. Mái tóc dài tán ra trên drap giường vô cùng quyến rũ. Ngón tay cô nắm chặt chăn. Dáng vẻ vừa sợ sệt vừa mong đợi.

Thật sự đó giờ cô chưa từng nhìn vào thân thể của anh. Khi còn bé là do xấu hổ, giờ lớn lên vẫn cảm thấy thẹn thùng.

Lúc này lại trong tư thế thân mật gối lên nhau, cô chỉ tò mò nhìn xuống lướt qua thôi đã tái mặt. Bạc Cận Yến phì cười vì dáng vẻ của cô. Anh nắm lấy hai chân không còn sức lực của cô vòng qua eo mình rồi khẽ giọng dặn dò “Kẹp chặt vào.”

Hạ Miên cảm giác được anh thúc vào từng chút một. Vị trí lúc nãy bị anh trêu chọc giờ càng thêm ẩm ướt trơn trượt. Anh vừa mới vào đã phát ra tiếng nước chói tai. Hạ Miên xấu hổ quay đầu nhìn đi nơi khác, hai tay cũng bối rối không biết phải đặt nơi nào.

Bạc Cận Yến nắm lấy một bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên nơi hai bộ phận kết hợp. Hạ Miên chạm phải nơi ướt át chỉ biết cắn môi nhìn anh.

“Sờ anh đi.”

Bạc Cận Yến không cho cô lùi bước, nắm lấy bàn tay cô cầm chặt phân nửa còn lại của mình. Hạ Miên cảm giác được vật kia cứng rắn như thép, lại bị anh ép buộc phải cầm lấy nên chỉ đành can đảm bắt đầu vuốt ve nó.

Ngón tay thon dài sạch sẽ của cô bao quanh lấy vật to lớn đang nổi gân xanh tím kia tạo nên hai màu đối lập rõ ràng. Hơi thở Bạc Cận Yến ngày càng nặng nề, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn vào cô.

Hạ Miên nhớ đến người ta thường so sánh đàn ông với sói, đôi mắt dũng mãnh mang tính cướp đoạt kia của anh là bằng chứng tốt nhất.

Bỗng nhiên có một loạt tiếng thở dốc phá vỡ cơn sóng tình của hai người. Hai người chỉ biết trơ mặt nhìn nhau vô cùng lúng túng. Quả nhiên hiệu quả cách âm của khách sạn vô cùng kém, đối diện phòng Hạ Miên chính là phòng của đạo diễn phim.

Tiếng thở hổn hển của người đàn ông không hề kiêng dè còn pha thêm tiếng rên rỉ trầm thấp, xen lẫn vào đó là tiếng kêu la nũng nịu của của phụ nữ. Hạ Miên bối rối cắn môi chờ hành động tiếp theo của Bạc Cận Yến.

Bạc Cận Yến cúi người xuống thấp ôm lấy cô, quan sát tỉ mỉ gương mặt Hạ Miên rồi bỗng nhiên cười khẽ “Mỗi ngày em đều nghe à?”

Ánh mắt Hạ Miên sáng lên nhưng cô không dám nhìn vào gương mặt anh tuấn của anh, cô ậm ờ trả lời “Ừ, không phải mỗi ngày, nhiều khi quay về trễ cũng không nghe thấy.”

Bạc Cận Yến nén cười nhìn cô. Sau đó rướn người mạnh mẽ để một nửa còn lại đi vào hẳn bên trong. Thiếu chút nữa Hạ Miên đã bật ra tiếng. Cô vội vàng che miệng lại tức giận nhìn anh “Anh làm gì vậy?”

Bạc Cận Yến cười xấu từ từ rút ra rồi lại thúc vào mạnh mẽ. Anh khẽ thì thầm trên môi cô “Em nghĩ gì khi nghe thấy nó?”

Hạ Miên lại nóng bừng cả mặt, toàn thân đỏ ửng như con tôm luộc. Nhưng đáng tiếc nơi riêng tư phía dưới lại không ngừng bị công hãm ra vào, ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh “Hả? Em thật không có nghĩ gì hết. Anh nhẹ chút đi!”

Bạc Cận Yến giữ lấy ót Hạ Miên rồi cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô “Lại nói dối.”

Hạ Miên biết anh muốn nghe điều gì. Thân thể cô bị anh dũng mãnh thúc đến vừa đau vừa trướng, khó chịu vô cùng. Cô đành thuận theo ôm lấy bả vai rắn chắc của anh và nhỏ giọng xin anh dung thứ “Em sai rồi! Lúc đó em nhớ đến anh… nhớ đến không ngủ được.”

Bạc Cận Yến tha thiết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngượng ngùng của cô. Anh vén mái tóc đen đang rơi lả tả trước mặt cô rồi yêu thương hôn lên khóe môi “Hạ Miên, anh không thích em nói dối với anh. Mỗi lần em nói dối đều có những hành động lén lút, dù em không biết nhưng không có nghĩa là anh không thấy được.”

Hạ Miên kinh ngạc trợn to mắt. Cô không ngờ Bạc Cận Yến lại hiểu rõ đến vậy. Cô vẫn cho rằng người đàn ông này chỉ là một người bá đạo mạnh mẽ nhưng giờ đây mới thấy được anh lại tinh tế nhạy cảm vô cùng. Anh có quá nhiều điều giấu kín trong tận đáy lòng, chẳng qua không muốn biểu lộ ra thôi.

Cuối cùng phòng của đạo diễn cũng yên tĩnh lại. Bạc Cận Yến cũng không còn xấu xa trêu đùa cô như khi nãy nữa. Anh chỉ ra vào sâu rồi lại nông và gấp hai chân cô lại trước ngực.

Hạ Miên bị anh hành hạ bủn rủn toàn thân, mặc cho anh xoay chuyển thỏa thích. Cô chỉ cảm nhận được anh ở trong thân thể mình căng đầy vô cùng nhưng lại mang đến sự thỏa mãn khó diễn tả cho cô.

Sau cơn tình ái, Bạc Cận Yến thoa thuốc lên mặt cho Hạ Miên. Anh cau mày nhìn tuýp thuốc kem rồi hỏi nghi ngờ “Có tác dụng không?”

Đầu óc của Hạ Miên vẫn còn mơ màng, cô giơ tay lên sờ bên gương mặt bị sưng đỏ của mình theo bản năng. Nhưng Bạc Cận Yến đã bắt lấy tay cô lại “Đừng sờ loạn, mới vừa rồi em nắm lấy của anh vẫn chưa rửa tay nữa.”

Hạ Miên “”

Bạc Cận Yến cẩn thận thoa thuốc cho cô, bỗng Hạ Miên cất lời “Thuốc này là của Thạch Duy Nhất mua.”

Bạc Cận Yến không nói gì, qua thật lâu mới “ừ” đáp lời.

Hạ Miên bị hành hạ đến cả người đều mệt mỏi rã rời. Cô mơ màng quấn chăn thiếp đi, chỉ nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm. Rồi cảm giác được chiếc nệm lún xuống bên cạnh. Sau đó hơi thở đàn ông quen thuộc bao trùm lấy mình. Cô có cảm giác như mình đã quay trở về quá khứ.

Hạ Miên chui vào lòng anh ngủ say sưa. Trong lúc ý thức mơ hồ dường như nghe thấy anh nói gì đó bên tai. Chiếc đầu rối bù cọ sát vào ngực anh rồi lại ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Hạ Miên phải rời giường để đến phim trường từ sớm. Khi chạm mặt với Thạch Duy Nhất vẫn hơi lúng túng. Nhiều lần Thạch Duy Nhất muốn nói gì đó với cô nhưng lại thôi, tạo nên không khí rất mất tự nhiên.

Lúc dùng cơm trưa Hạ Miên dự định gọi điện thoại cho Bạc Cận Yến kêu anh tự ăn một mình. Nhưng nào ngờ Bạc Cận Yến lại đi mua thức ăn đến đây. Vẻ mặt Thạch Duy Nhất rất khó coi khi nhìn thấy Bạc Cận Yến, rất nhiều lần nhìn qua bên này từ đằng xa.

Hạ Miên cảm thấy ngại ngùng, quan hệ giữa ba người bọn họ thật sự không biết nên nói ai đúng ai sai.

“Anh về đi, xế chiều em còn quay một cảnh nữa, sẽ nhanh thôi.” Hạ Miên không muốn để người khác chế giễu. Ai ai cũng biết Bạc Cận Yến là vị hôn phu của Thạch Duy Nhất, nhưng bây giờ anh lại thân mật vô cùng với mình thế này.

Bạc Cận Yến nhìn ra được sự rối rắm của Hạ Miên. Anh yên lặng một lúc lâu rồi mới nói “Anh đi trước.”

Khi Hạ Miên chuẩn bị tiễn anh thì Thạch Duy Nhất lại đi thẳng đến. Hạ Miên nắm chặt lại hai bàn tay đang buông bên người lại và thúc giục Bạc Cận Yến “Anh đi nhanh đi.”

Bạc Cận Yến nghi ngờ liếc nhìn cô, sự nhạy cảm của anh cho thấy Hạ Miên có gì đó không ổn.

Nhưng Thạch Duy Nhất đã bước nhanh đến trước mặt bọn họ. Cô ta liếc nhìn Hạ Miên một cách sâu xa rồi bỗng nở nụ cười giả tạo nhìn Bạc Cận Yến “Không biết là Hạ Miên vừa thêu dệt ra lý do vì sao em đánh cô ta.”

Đôi mắt Bạc Cận Yến chợt lóe lên sự dữ tợn, anh lạnh lùng đứng lại nhìn Thạch Duy Nhất.

Hạ Miên đưa tay cầm lấy bàn tay của Bạc Cận Yến, mười ngón tay đan vào nhau. Cô ngửa đầu nhìn anh mang theo sự hơi hốt hoảng “Đi thôi, rất nhiều người đang nhìn mình.”

Bạc Cận Yến không thể không nhìn ra sự luống cuống và chột dạ trên mặt Hạ Miên. Nhưng Hạ Miên không thích thì anh sẽ không làm. Tay anh khoác lên vai Hạ Miên kéo cô đi ra ngoài.

Thạch Duy Nhất đứng phía sau bọn họ la lên chói tai “Anh thật sự muốn bị cô ta lừa gạt cả đời sao? Em đánh cô ta không phải vì anh. Là bởi vì cô ta không biết xấu hổ đi quyến rũ ba em. Đã cướp lấy anh nhưng vẫn mập mờ với ba em. Trước khi anh đến ba em cũng ở trong phòng cô ta cả đêm, chính là trên chiếc giường tối hôm qua anh ngủ. Anh không muốn biết cả đêm bọn họ đã làm gì sao?”

Trong phút chốc Bạc Cận Yến dừng bước. Hạ Miên cũng hóa đá đứng tại chỗ. Bàn tay đang khoác lên vai cô càng siết chặt, sức mạnh cứng rắn khiến cho xương vai cô đau lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.